Tác giả:

“Trịnh Khanh, lấy cho anh bộ quần áo!” Tiếng gào ầm ĩ từ trong phòng tắm vang lên, tôi bực bội vứt cuốn ngôn tình trên tay xuống sofa, đi ra tủ quần áo, làu bàu: “Nhôm đại ca, có ngày nào đi tắm mà ngài mang quần áo không?” “...” Giọng nói trong phòng tắm câm bặt, tôi mang quần áo đến trước cửa phòng, gõ vài cái: “Phong, quần áo của anh này.” “...” “ Nhôm đại ca...” “...” “AL Quý Phong “ “...” Tôi thở dài, vặn tay nắm cửa bước vào phòng. Đúng như tôi đoán, kẻ nào nào đó giờ phút này đang co mình trong bồn tắm, cả người không một mảnh vải che thân, anh còn chưa kịp lau người, trên làn da màu đồng còn vương lại vài giọt nước, thân hình to lớn thu lại trong bồn tắm trông rất buồn cười. Tôi vừa tức vừa buồn cười cầm quần áo đập vào người anh một cái: “Anh lại làm sao?” Quý Phong ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt điển trai khóc khóc mếu mếu: “Hức...chỉ là nhờ em lấy hộ anh bộ quần áo thôi mà...sao em lại chửi anh?...Em đã làm tâm hồn bé nhỏ của anh tổn thương trầm trọng...Ứ biết đâu...anh bắt…

Chương 5: Hỏi bài

Yêu Vượt Biên GiớiTác giả: Nhím EnvyTruyện Ngôn Tình“Trịnh Khanh, lấy cho anh bộ quần áo!” Tiếng gào ầm ĩ từ trong phòng tắm vang lên, tôi bực bội vứt cuốn ngôn tình trên tay xuống sofa, đi ra tủ quần áo, làu bàu: “Nhôm đại ca, có ngày nào đi tắm mà ngài mang quần áo không?” “...” Giọng nói trong phòng tắm câm bặt, tôi mang quần áo đến trước cửa phòng, gõ vài cái: “Phong, quần áo của anh này.” “...” “ Nhôm đại ca...” “...” “AL Quý Phong “ “...” Tôi thở dài, vặn tay nắm cửa bước vào phòng. Đúng như tôi đoán, kẻ nào nào đó giờ phút này đang co mình trong bồn tắm, cả người không một mảnh vải che thân, anh còn chưa kịp lau người, trên làn da màu đồng còn vương lại vài giọt nước, thân hình to lớn thu lại trong bồn tắm trông rất buồn cười. Tôi vừa tức vừa buồn cười cầm quần áo đập vào người anh một cái: “Anh lại làm sao?” Quý Phong ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt điển trai khóc khóc mếu mếu: “Hức...chỉ là nhờ em lấy hộ anh bộ quần áo thôi mà...sao em lại chửi anh?...Em đã làm tâm hồn bé nhỏ của anh tổn thương trầm trọng...Ứ biết đâu...anh bắt… #13Sau khi chia tay gia đình bác, tôi trở lại mảnh đất quê hương, tiếp tục đâm đầu vào học để chuẩn bị cho kì thi cấp 3 định mệnh.Cuộc sống thì cứ tiếp diễn, dòng đời luân phiên thay đổi, thỉnh thoảng tôi có gọi điện cho anh họ. Chẳng biết Quý Phong làm cách nào mà lấy được số điện thoại của tôi, anh thường gọi điện vào lúc tôi đang tắm, đang ăn, đang học bài, thậm chí là...đang đi vệ sinh...Tôi từng tìm hiểu về Quý Phong qua anh họ, được biết anh là người Việt lai Anh, đợt vừa rồi anh tham gia cuộc thi topfer bên Anh, tưởng được thưởng cái gì, ai dè là được tặng học bổng hai năm về chính cái nơi mình vừa rời đi hơn vài tháng. Lại nói, Quý Phong sống ở Hà Nội hơn chục năm trời, nhưng anh căn bản là một kẻ mù đường, vậy nên mới có cái cảnh gặp tôi để hỏi đường hôm đó.Quý Phong nhìn vậy mà lại rất có tài ăn nói, anh thích học văn. Sau này có lần tôi hỏi anh:“Sao anh thích học văn vậy?”Anh trả lời:“Sau này em có cho ai vay nặng lãi mà nó không trả tiền thì anh sẽ vào nhà nó đòi nợ hộ em.”“...”Tôi tự hỏi, Nhôm đại ca, mục đích học văn của anh chỉ là để đi đòi nợ thuê thôi sao?#14Tôi là một kẻ mù văn, nếu có ai hỏi tôi văn là gì, tôi sẽ trả lời: Á nờ ăn, vờ ăn văn.Hôm đó, tôi có một đề văn, khỏi nói, đương nhiên là tôi lên mạng tra, nhưng căn bản là nó dài quá, tôi ngại chép. Thế là, trong lúc tôi đang ngồi cắn bút thì trùng hợp thay, Quý Phong gọi điện đến:“Hế lô bấy bề, nhớ anh không?”Tôi: “Nhôm đại ca, tôi có một đề văn, tôi không biết làm, anh giúp tôi được không?”Quý Phong: “Cô đọc đề bài cho tôi nghe xem nào!”Tôi: “Tưởng tượng em được gặp anh thanh niên trong "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long. Hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó.”Quý Phong: “Cô viết được đến đâu rồi?”Tôi: “Gặp anh thanh niên rồi, nhưng tôi không biết nói gì với anh ta.”Quý Phong: “Hừm...thì cô cứ viết...”Tôi: “Viết gì?”Quý Phong: “Xin chào. Anh có phải là anh thanh niên trong sách giáo khoa không?”Tôi: “...”#15Một lần, tôi hỏi anh:“Quý Phong, có một kẻ nợ tiền tôi mãi không trả, bây giờ tôi rất cần số tiền đó, phải làm sao bây giờ?”Quý Phong trả lời:“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”“14 tháng 2”“Sắp tới là ngày gì?”“Tết Nguyên Đán.”“Ừ, đúng rồi.”“Nhưng sắp Tết thì liên quan gì đến việc tôi đòi tiền?”Quý Phong điềm nhiên trả lời:“Cô cứ bảo: Mày không trả tiền tao thì mồng một Tết cứ ở nhà chờ, tao đến trước cổng nhà mày đòi cho mày xem.”“...”

#13

Sau khi chia tay gia đình bác, tôi trở lại mảnh đất quê hương, tiếp tục đâm đầu vào học để chuẩn bị cho kì thi cấp 3 định mệnh.

Cuộc sống thì cứ tiếp diễn, dòng đời luân phiên thay đổi, thỉnh thoảng tôi có gọi điện cho anh họ. Chẳng biết Quý Phong làm cách nào mà lấy được số điện thoại của tôi, anh thường gọi điện vào lúc tôi đang tắm, đang ăn, đang học bài, thậm chí là...đang đi vệ sinh...

Tôi từng tìm hiểu về Quý Phong qua anh họ, được biết anh là người Việt lai Anh, đợt vừa rồi anh tham gia cuộc thi topfer bên Anh, tưởng được thưởng cái gì, ai dè là được tặng học bổng hai năm về chính cái nơi mình vừa rời đi hơn vài tháng. Lại nói, Quý Phong sống ở Hà Nội hơn chục năm trời, nhưng anh căn bản là một kẻ mù đường, vậy nên mới có cái cảnh gặp tôi để hỏi đường hôm đó.

Quý Phong nhìn vậy mà lại rất có tài ăn nói, anh thích học văn. Sau này có lần tôi hỏi anh:

“Sao anh thích học văn vậy?”

Anh trả lời:

“Sau này em có cho ai vay nặng lãi mà nó không trả tiền thì anh sẽ vào nhà nó đòi nợ hộ em.”

“...”

Tôi tự hỏi, Nhôm đại ca, mục đích học văn của anh chỉ là để đi đòi nợ thuê thôi sao?

#14

Tôi là một kẻ mù văn, nếu có ai hỏi tôi văn là gì, tôi sẽ trả lời: Á nờ ăn, vờ ăn văn.

Hôm đó, tôi có một đề văn, khỏi nói, đương nhiên là tôi lên mạng tra, nhưng căn bản là nó dài quá, tôi ngại chép. Thế là, trong lúc tôi đang ngồi cắn bút thì trùng hợp thay, Quý Phong gọi điện đến:

“Hế lô bấy bề, nhớ anh không?”

Tôi: “Nhôm đại ca, tôi có một đề văn, tôi không biết làm, anh giúp tôi được không?”

Quý Phong: “Cô đọc đề bài cho tôi nghe xem nào!”

Tôi: “Tưởng tượng em được gặp anh thanh niên trong "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long. Hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó.”

Quý Phong: “Cô viết được đến đâu rồi?”

Tôi: “Gặp anh thanh niên rồi, nhưng tôi không biết nói gì với anh ta.”

Quý Phong: “Hừm...thì cô cứ viết...”

Tôi: “Viết gì?”

Quý Phong: “Xin chào. Anh có phải là anh thanh niên trong sách giáo khoa không?”

Tôi: “...”

#15

Một lần, tôi hỏi anh:

“Quý Phong, có một kẻ nợ tiền tôi mãi không trả, bây giờ tôi rất cần số tiền đó, phải làm sao bây giờ?”

Quý Phong trả lời:

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“14 tháng 2”

“Sắp tới là ngày gì?”

“Tết Nguyên Đán.”

“Ừ, đúng rồi.”

“Nhưng sắp Tết thì liên quan gì đến việc tôi đòi tiền?”

Quý Phong điềm nhiên trả lời:

“Cô cứ bảo: Mày không trả tiền tao thì mồng một Tết cứ ở nhà chờ, tao đến trước cổng nhà mày đòi cho mày xem.”

“...”

Yêu Vượt Biên GiớiTác giả: Nhím EnvyTruyện Ngôn Tình“Trịnh Khanh, lấy cho anh bộ quần áo!” Tiếng gào ầm ĩ từ trong phòng tắm vang lên, tôi bực bội vứt cuốn ngôn tình trên tay xuống sofa, đi ra tủ quần áo, làu bàu: “Nhôm đại ca, có ngày nào đi tắm mà ngài mang quần áo không?” “...” Giọng nói trong phòng tắm câm bặt, tôi mang quần áo đến trước cửa phòng, gõ vài cái: “Phong, quần áo của anh này.” “...” “ Nhôm đại ca...” “...” “AL Quý Phong “ “...” Tôi thở dài, vặn tay nắm cửa bước vào phòng. Đúng như tôi đoán, kẻ nào nào đó giờ phút này đang co mình trong bồn tắm, cả người không một mảnh vải che thân, anh còn chưa kịp lau người, trên làn da màu đồng còn vương lại vài giọt nước, thân hình to lớn thu lại trong bồn tắm trông rất buồn cười. Tôi vừa tức vừa buồn cười cầm quần áo đập vào người anh một cái: “Anh lại làm sao?” Quý Phong ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt điển trai khóc khóc mếu mếu: “Hức...chỉ là nhờ em lấy hộ anh bộ quần áo thôi mà...sao em lại chửi anh?...Em đã làm tâm hồn bé nhỏ của anh tổn thương trầm trọng...Ứ biết đâu...anh bắt… #13Sau khi chia tay gia đình bác, tôi trở lại mảnh đất quê hương, tiếp tục đâm đầu vào học để chuẩn bị cho kì thi cấp 3 định mệnh.Cuộc sống thì cứ tiếp diễn, dòng đời luân phiên thay đổi, thỉnh thoảng tôi có gọi điện cho anh họ. Chẳng biết Quý Phong làm cách nào mà lấy được số điện thoại của tôi, anh thường gọi điện vào lúc tôi đang tắm, đang ăn, đang học bài, thậm chí là...đang đi vệ sinh...Tôi từng tìm hiểu về Quý Phong qua anh họ, được biết anh là người Việt lai Anh, đợt vừa rồi anh tham gia cuộc thi topfer bên Anh, tưởng được thưởng cái gì, ai dè là được tặng học bổng hai năm về chính cái nơi mình vừa rời đi hơn vài tháng. Lại nói, Quý Phong sống ở Hà Nội hơn chục năm trời, nhưng anh căn bản là một kẻ mù đường, vậy nên mới có cái cảnh gặp tôi để hỏi đường hôm đó.Quý Phong nhìn vậy mà lại rất có tài ăn nói, anh thích học văn. Sau này có lần tôi hỏi anh:“Sao anh thích học văn vậy?”Anh trả lời:“Sau này em có cho ai vay nặng lãi mà nó không trả tiền thì anh sẽ vào nhà nó đòi nợ hộ em.”“...”Tôi tự hỏi, Nhôm đại ca, mục đích học văn của anh chỉ là để đi đòi nợ thuê thôi sao?#14Tôi là một kẻ mù văn, nếu có ai hỏi tôi văn là gì, tôi sẽ trả lời: Á nờ ăn, vờ ăn văn.Hôm đó, tôi có một đề văn, khỏi nói, đương nhiên là tôi lên mạng tra, nhưng căn bản là nó dài quá, tôi ngại chép. Thế là, trong lúc tôi đang ngồi cắn bút thì trùng hợp thay, Quý Phong gọi điện đến:“Hế lô bấy bề, nhớ anh không?”Tôi: “Nhôm đại ca, tôi có một đề văn, tôi không biết làm, anh giúp tôi được không?”Quý Phong: “Cô đọc đề bài cho tôi nghe xem nào!”Tôi: “Tưởng tượng em được gặp anh thanh niên trong "Lặng lẽ Sa Pa" của Nguyễn Thành Long. Hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó.”Quý Phong: “Cô viết được đến đâu rồi?”Tôi: “Gặp anh thanh niên rồi, nhưng tôi không biết nói gì với anh ta.”Quý Phong: “Hừm...thì cô cứ viết...”Tôi: “Viết gì?”Quý Phong: “Xin chào. Anh có phải là anh thanh niên trong sách giáo khoa không?”Tôi: “...”#15Một lần, tôi hỏi anh:“Quý Phong, có một kẻ nợ tiền tôi mãi không trả, bây giờ tôi rất cần số tiền đó, phải làm sao bây giờ?”Quý Phong trả lời:“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”“14 tháng 2”“Sắp tới là ngày gì?”“Tết Nguyên Đán.”“Ừ, đúng rồi.”“Nhưng sắp Tết thì liên quan gì đến việc tôi đòi tiền?”Quý Phong điềm nhiên trả lời:“Cô cứ bảo: Mày không trả tiền tao thì mồng một Tết cứ ở nhà chờ, tao đến trước cổng nhà mày đòi cho mày xem.”“...”

Chương 5: Hỏi bài