“Trịnh Khanh, lấy cho anh bộ quần áo!” Tiếng gào ầm ĩ từ trong phòng tắm vang lên, tôi bực bội vứt cuốn ngôn tình trên tay xuống sofa, đi ra tủ quần áo, làu bàu: “Nhôm đại ca, có ngày nào đi tắm mà ngài mang quần áo không?” “...” Giọng nói trong phòng tắm câm bặt, tôi mang quần áo đến trước cửa phòng, gõ vài cái: “Phong, quần áo của anh này.” “...” “ Nhôm đại ca...” “...” “AL Quý Phong “ “...” Tôi thở dài, vặn tay nắm cửa bước vào phòng. Đúng như tôi đoán, kẻ nào nào đó giờ phút này đang co mình trong bồn tắm, cả người không một mảnh vải che thân, anh còn chưa kịp lau người, trên làn da màu đồng còn vương lại vài giọt nước, thân hình to lớn thu lại trong bồn tắm trông rất buồn cười. Tôi vừa tức vừa buồn cười cầm quần áo đập vào người anh một cái: “Anh lại làm sao?” Quý Phong ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt điển trai khóc khóc mếu mếu: “Hức...chỉ là nhờ em lấy hộ anh bộ quần áo thôi mà...sao em lại chửi anh?...Em đã làm tâm hồn bé nhỏ của anh tổn thương trầm trọng...Ứ biết đâu...anh bắt…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...