Tác giả:

“Trịnh Khanh, lấy cho anh bộ quần áo!” Tiếng gào ầm ĩ từ trong phòng tắm vang lên, tôi bực bội vứt cuốn ngôn tình trên tay xuống sofa, đi ra tủ quần áo, làu bàu: “Nhôm đại ca, có ngày nào đi tắm mà ngài mang quần áo không?” “...” Giọng nói trong phòng tắm câm bặt, tôi mang quần áo đến trước cửa phòng, gõ vài cái: “Phong, quần áo của anh này.” “...” “ Nhôm đại ca...” “...” “AL Quý Phong “ “...” Tôi thở dài, vặn tay nắm cửa bước vào phòng. Đúng như tôi đoán, kẻ nào nào đó giờ phút này đang co mình trong bồn tắm, cả người không một mảnh vải che thân, anh còn chưa kịp lau người, trên làn da màu đồng còn vương lại vài giọt nước, thân hình to lớn thu lại trong bồn tắm trông rất buồn cười. Tôi vừa tức vừa buồn cười cầm quần áo đập vào người anh một cái: “Anh lại làm sao?” Quý Phong ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt điển trai khóc khóc mếu mếu: “Hức...chỉ là nhờ em lấy hộ anh bộ quần áo thôi mà...sao em lại chửi anh?...Em đã làm tâm hồn bé nhỏ của anh tổn thương trầm trọng...Ứ biết đâu...anh bắt…

Chương 7: Không thoát nổi anh

Yêu Vượt Biên GiớiTác giả: Nhím EnvyTruyện Ngôn Tình“Trịnh Khanh, lấy cho anh bộ quần áo!” Tiếng gào ầm ĩ từ trong phòng tắm vang lên, tôi bực bội vứt cuốn ngôn tình trên tay xuống sofa, đi ra tủ quần áo, làu bàu: “Nhôm đại ca, có ngày nào đi tắm mà ngài mang quần áo không?” “...” Giọng nói trong phòng tắm câm bặt, tôi mang quần áo đến trước cửa phòng, gõ vài cái: “Phong, quần áo của anh này.” “...” “ Nhôm đại ca...” “...” “AL Quý Phong “ “...” Tôi thở dài, vặn tay nắm cửa bước vào phòng. Đúng như tôi đoán, kẻ nào nào đó giờ phút này đang co mình trong bồn tắm, cả người không một mảnh vải che thân, anh còn chưa kịp lau người, trên làn da màu đồng còn vương lại vài giọt nước, thân hình to lớn thu lại trong bồn tắm trông rất buồn cười. Tôi vừa tức vừa buồn cười cầm quần áo đập vào người anh một cái: “Anh lại làm sao?” Quý Phong ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt điển trai khóc khóc mếu mếu: “Hức...chỉ là nhờ em lấy hộ anh bộ quần áo thôi mà...sao em lại chửi anh?...Em đã làm tâm hồn bé nhỏ của anh tổn thương trầm trọng...Ứ biết đâu...anh bắt… #19Năm tôi lên Đại học.Tôi chọn Đại học Tài Chính - Ngân hàng, còn Quý Phong lại là sinh viên năm hai Đại học Kinh tế, còn anh họ thì lại học trường Đại học Ngoại Ngữ.Vì ba trường đều nằm ở quận Cầu Giấy, cũng không cách xa nhau lắm vậy nên...“Đánh anh cho tỉnh đi Chi Khanh.” Anh họ thơ thẩn nhìn cổng nhà trọ, thều thào.“Hú hú...chúng ta ở chung một nhà này Trịnh Khanh...” Quý Phong hào hứng chạy vòng vòng.Tôi: “Tại sao?”Anh họ: “Vì sao?”Tôi: “Why?”Anh họ: “Why?”Quý Phong: “Hú hú...”Tôi: “...”Anh họ: “Anh là mày thì anh tự tử rồi đấy!”Tôi: “...”Quý Phong: “Hú hú...”“...”“...”#20Chúng tôi bắt đầu kiếp sống ba người một nhà. Mỗi sáng, tôi bị hai kẻ dở hơi kia gọi dậy từ sớm để nấu bữa sáng. Và cái cảnh sáng nào cũng diễn ra đó là:“Chi Khanh, anh đói.”“Trịnh Khanh, tôi đói.”“Anh đói.”“Tôi đói.”“Đói.”“Đói.”“Đói.”“Đói.”“Mẹ ơi con đói.”“Đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói...”Tôi: “...”Một lúc sau.“Anh họ, Quý Phong, bữa sáng xong rồi, mọi người ra ăn đi!” Tôi bước vào phòng mình, hai kẻ dở hơi kia đang lăn quay trên giường ôm nhau ngủ nhìn rất chi là...hạnh phúc.Tôi lay lay hai người:“Không phải kêu đói sao? Anh họ, Quý Phong, dậy ăn sáng đi.”“Anh không đói.”“Tôi không đói.”“Không đói.”“Không đói.”“Không đói.”“Không đói.”Tôi: “...”#21Buổi tối, lúc tôi học bài.Quý Phong: “Trịnh Khanh...tôi yêu em như vậy...sao em nỡ...”Anh họ: “Huhu...Quý Phong...em xin lỗi...”Quý Phong: “Trịnh Khanh...”Anh họ: “Em xin lỗi mà...”Quý Phong: “Kiếp này chúng ta không duyên...đành hẹn kiếp sau...anh sẽ không bao giờ quên em...”Anh họ: “Không...không...em không muốn xa anh...”Quý Phong: “Anh xin lỗi...chúng ta chia tay đi...”Anh họ: “Không...”Quý Phong: “Anh xin lỗi...”Anh họ: “Huhu...”Quý Phong: “Huhu...”Anh họ: “Huhu...”Quý Phong: “Huhu...”Tôi: “...”Lúc tôi đọc truyện.Quý Phong: “Trịnh Khanh, cô có thể thôi lật sách soàn soạt được không? Tôi không học được.”Anh họ: “Chi Khanh, em có thể đừng chắn hết ánh sáng của anh được không?”Quý Phong: “Trịnh Khanh, cô có thể ngồi hẳn hoi được không? Thật mất thẩm mĩ.”Anh họ: “Chi Khanh, em có thể nằm xuống được không? Anh đã bảo đừng chắn ánh sáng của anh rồi mà.”Quý Phong: “Tôi đã bảo cô phải ngồi tử tế rồi mà.”Anh họ: “Anh đã bảo đừng chắn ánh sáng của anh rồi mà.”Tôi: “...”

#19

Năm tôi lên Đại học.

Tôi chọn Đại học Tài Chính - Ngân hàng, còn Quý Phong lại là sinh viên năm hai Đại học Kinh tế, còn anh họ thì lại học trường Đại học Ngoại Ngữ.

Vì ba trường đều nằm ở quận Cầu Giấy, cũng không cách xa nhau lắm vậy nên...

“Đánh anh cho tỉnh đi Chi Khanh.” Anh họ thơ thẩn nhìn cổng nhà trọ, thều thào.

“Hú hú...chúng ta ở chung một nhà này Trịnh Khanh...” Quý Phong hào hứng chạy vòng vòng.

Tôi: “Tại sao?”

Anh họ: “Vì sao?”

Tôi: “Why?”

Anh họ: “Why?”

Quý Phong: “Hú hú...”

Tôi: “...”

Anh họ: “Anh là mày thì anh tự tử rồi đấy!”

Tôi: “...”

Quý Phong: “Hú hú...”

“...”

“...”

#20

Chúng tôi bắt đầu kiếp sống ba người một nhà. Mỗi sáng, tôi bị hai kẻ dở hơi kia gọi dậy từ sớm để nấu bữa sáng. Và cái cảnh sáng nào cũng diễn ra đó là:

“Chi Khanh, anh đói.”

“Trịnh Khanh, tôi đói.”

“Anh đói.”

“Tôi đói.”

“Đói.”

“Đói.”

“Đói.”

“Đói.”

“Mẹ ơi con đói.”

“Đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói...”

Tôi: “...”

Một lúc sau.

“Anh họ, Quý Phong, bữa sáng xong rồi, mọi người ra ăn đi!” Tôi bước vào phòng mình, hai kẻ dở hơi kia đang lăn quay trên giường ôm nhau ngủ nhìn rất chi là...hạnh phúc.

Tôi lay lay hai người:

“Không phải kêu đói sao? Anh họ, Quý Phong, dậy ăn sáng đi.”

“Anh không đói.”

“Tôi không đói.”

“Không đói.”

“Không đói.”

“Không đói.”

“Không đói.”

Tôi: “...”

#21

Buổi tối, lúc tôi học bài.

Quý Phong: “Trịnh Khanh...tôi yêu em như vậy...sao em nỡ...”

Anh họ: “Huhu...Quý Phong...em xin lỗi...”

Quý Phong: “Trịnh Khanh...”

Anh họ: “Em xin lỗi mà...”

Quý Phong: “Kiếp này chúng ta không duyên...đành hẹn kiếp sau...anh sẽ không bao giờ quên em...”

Anh họ: “Không...không...em không muốn xa anh...”

Quý Phong: “Anh xin lỗi...chúng ta chia tay đi...”

Anh họ: “Không...”

Quý Phong: “Anh xin lỗi...”

Anh họ: “Huhu...”

Quý Phong: “Huhu...”

Anh họ: “Huhu...”

Quý Phong: “Huhu...”

Tôi: “...”

Lúc tôi đọc truyện.

Quý Phong: “Trịnh Khanh, cô có thể thôi lật sách soàn soạt được không? Tôi không học được.”

Anh họ: “Chi Khanh, em có thể đừng chắn hết ánh sáng của anh được không?”

Quý Phong: “Trịnh Khanh, cô có thể ngồi hẳn hoi được không? Thật mất thẩm mĩ.”

Anh họ: “Chi Khanh, em có thể nằm xuống được không? Anh đã bảo đừng chắn ánh sáng của anh rồi mà.”

Quý Phong: “Tôi đã bảo cô phải ngồi tử tế rồi mà.”

Anh họ: “Anh đã bảo đừng chắn ánh sáng của anh rồi mà.”

Tôi: “...”

Yêu Vượt Biên GiớiTác giả: Nhím EnvyTruyện Ngôn Tình“Trịnh Khanh, lấy cho anh bộ quần áo!” Tiếng gào ầm ĩ từ trong phòng tắm vang lên, tôi bực bội vứt cuốn ngôn tình trên tay xuống sofa, đi ra tủ quần áo, làu bàu: “Nhôm đại ca, có ngày nào đi tắm mà ngài mang quần áo không?” “...” Giọng nói trong phòng tắm câm bặt, tôi mang quần áo đến trước cửa phòng, gõ vài cái: “Phong, quần áo của anh này.” “...” “ Nhôm đại ca...” “...” “AL Quý Phong “ “...” Tôi thở dài, vặn tay nắm cửa bước vào phòng. Đúng như tôi đoán, kẻ nào nào đó giờ phút này đang co mình trong bồn tắm, cả người không một mảnh vải che thân, anh còn chưa kịp lau người, trên làn da màu đồng còn vương lại vài giọt nước, thân hình to lớn thu lại trong bồn tắm trông rất buồn cười. Tôi vừa tức vừa buồn cười cầm quần áo đập vào người anh một cái: “Anh lại làm sao?” Quý Phong ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt điển trai khóc khóc mếu mếu: “Hức...chỉ là nhờ em lấy hộ anh bộ quần áo thôi mà...sao em lại chửi anh?...Em đã làm tâm hồn bé nhỏ của anh tổn thương trầm trọng...Ứ biết đâu...anh bắt… #19Năm tôi lên Đại học.Tôi chọn Đại học Tài Chính - Ngân hàng, còn Quý Phong lại là sinh viên năm hai Đại học Kinh tế, còn anh họ thì lại học trường Đại học Ngoại Ngữ.Vì ba trường đều nằm ở quận Cầu Giấy, cũng không cách xa nhau lắm vậy nên...“Đánh anh cho tỉnh đi Chi Khanh.” Anh họ thơ thẩn nhìn cổng nhà trọ, thều thào.“Hú hú...chúng ta ở chung một nhà này Trịnh Khanh...” Quý Phong hào hứng chạy vòng vòng.Tôi: “Tại sao?”Anh họ: “Vì sao?”Tôi: “Why?”Anh họ: “Why?”Quý Phong: “Hú hú...”Tôi: “...”Anh họ: “Anh là mày thì anh tự tử rồi đấy!”Tôi: “...”Quý Phong: “Hú hú...”“...”“...”#20Chúng tôi bắt đầu kiếp sống ba người một nhà. Mỗi sáng, tôi bị hai kẻ dở hơi kia gọi dậy từ sớm để nấu bữa sáng. Và cái cảnh sáng nào cũng diễn ra đó là:“Chi Khanh, anh đói.”“Trịnh Khanh, tôi đói.”“Anh đói.”“Tôi đói.”“Đói.”“Đói.”“Đói.”“Đói.”“Mẹ ơi con đói.”“Đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói, đói...”Tôi: “...”Một lúc sau.“Anh họ, Quý Phong, bữa sáng xong rồi, mọi người ra ăn đi!” Tôi bước vào phòng mình, hai kẻ dở hơi kia đang lăn quay trên giường ôm nhau ngủ nhìn rất chi là...hạnh phúc.Tôi lay lay hai người:“Không phải kêu đói sao? Anh họ, Quý Phong, dậy ăn sáng đi.”“Anh không đói.”“Tôi không đói.”“Không đói.”“Không đói.”“Không đói.”“Không đói.”Tôi: “...”#21Buổi tối, lúc tôi học bài.Quý Phong: “Trịnh Khanh...tôi yêu em như vậy...sao em nỡ...”Anh họ: “Huhu...Quý Phong...em xin lỗi...”Quý Phong: “Trịnh Khanh...”Anh họ: “Em xin lỗi mà...”Quý Phong: “Kiếp này chúng ta không duyên...đành hẹn kiếp sau...anh sẽ không bao giờ quên em...”Anh họ: “Không...không...em không muốn xa anh...”Quý Phong: “Anh xin lỗi...chúng ta chia tay đi...”Anh họ: “Không...”Quý Phong: “Anh xin lỗi...”Anh họ: “Huhu...”Quý Phong: “Huhu...”Anh họ: “Huhu...”Quý Phong: “Huhu...”Tôi: “...”Lúc tôi đọc truyện.Quý Phong: “Trịnh Khanh, cô có thể thôi lật sách soàn soạt được không? Tôi không học được.”Anh họ: “Chi Khanh, em có thể đừng chắn hết ánh sáng của anh được không?”Quý Phong: “Trịnh Khanh, cô có thể ngồi hẳn hoi được không? Thật mất thẩm mĩ.”Anh họ: “Chi Khanh, em có thể nằm xuống được không? Anh đã bảo đừng chắn ánh sáng của anh rồi mà.”Quý Phong: “Tôi đã bảo cô phải ngồi tử tế rồi mà.”Anh họ: “Anh đã bảo đừng chắn ánh sáng của anh rồi mà.”Tôi: “...”

Chương 7: Không thoát nổi anh