Hôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó. “Mạc Mạc, xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bồi thường cho cậu mà, thế nhé, bai!.” không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã vội vàng treo máy. Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn vào màn hình di động, vẻ mặt khó chịu, trong lòng không khỏi thầm mắng đứa bạn thân tính tình mưa nắng không thể chịu nổi của mình. Nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, tâm tình tốt đẹp của Mạc Vi Miên đều bị đá bay đi hết, không còn hứng đi dạo nữa, về nhà mở máy tính vào mạng còn hơn. Cả buổi cuối tuần rực rỡ như vậy mà bị lỡ mất, Mạc Mạc nổi giận đùng đùng quay trở về nhà. Bỗng nhiên không biết ở đâu ra một tên đứng chặn trước mặt Mạc Vi Miên, cô đi sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng lại đi sang phải, giờ thì cô hoàn toàn phát hỏa. “Ê, anh đi sang bên kia!” Tâm tình vốn đã khó chịu, ngữ khí đương…
Chương 33: Oa, nhào vào lòng mỹ nam
Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương GiaTác giả: Quy Tiểu LâmTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó. “Mạc Mạc, xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bồi thường cho cậu mà, thế nhé, bai!.” không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã vội vàng treo máy. Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn vào màn hình di động, vẻ mặt khó chịu, trong lòng không khỏi thầm mắng đứa bạn thân tính tình mưa nắng không thể chịu nổi của mình. Nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, tâm tình tốt đẹp của Mạc Vi Miên đều bị đá bay đi hết, không còn hứng đi dạo nữa, về nhà mở máy tính vào mạng còn hơn. Cả buổi cuối tuần rực rỡ như vậy mà bị lỡ mất, Mạc Mạc nổi giận đùng đùng quay trở về nhà. Bỗng nhiên không biết ở đâu ra một tên đứng chặn trước mặt Mạc Vi Miên, cô đi sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng lại đi sang phải, giờ thì cô hoàn toàn phát hỏa. “Ê, anh đi sang bên kia!” Tâm tình vốn đã khó chịu, ngữ khí đương… Đi lâu như vậy, Mạc Vi Miên nghĩ may mắn nhất là lúc này đây, từ đầu tới đuôi không ai dám ngăn nàng, rốt cục cũng thuận lợi ra khỏi vương phủ.Cảm giác tự do thật sảng khoái, ngay cả hô hấp cũng không giống.Chỉ là…Nhìn người này đến người đi xa lạ trên đường, Mạc Vi Miên chạy nhanh tới thoáng cái nàng bị vấp té.Khóc, nàng còn ở nơi quỷ quái này một năm.Nàng phải sống thế nào a?Nhân sinh địa không quen địaÔ ô, xuyên qua mê hoặc đúng là làm hại chết người.Lần sau, đánh chết nàng cũng không đi, nếu như cho nàng năm trăm vạn, còn có thể lo lắng một chút được.Phi, phi, Mạc Vi Miên, đầu óc mày bị nước vào rồi sao? Đều không may thành như vậy, mày còn muốn đi? Mày không còn đường cứu nữa rồi!Mạc Vi Miên vừa đi vừa la thật to nhăn lại mi, đầu óc đều tại quấn quýt, lơ đễnh bước đi không nhìn đường, cho đến khi mình đụng phải người, mới hoàn hồn kinh hoảng mà hét lên một tiếng.“A ——!”Sợ mình đá phải chó ăn, tay theo bản năng chú ý nhéo áo người trước mặt, hình như bắt được ân nhân cứu mạng.Đột nhiên ngoài ý muốn, đụng phải cặp mắt hoa đào của Nam Cung Ngọc kia chợt tim đập loạn nhịp từng giây, cúi đầu nhìn như cá bát giác trên người nữ nhân“Cô nương, cô không sao chứ?”Tiếng cười khẽ của nam nhân truyền đến, Mạc Vi Miên ngẩn người.Ách, thanh âm của nam nhân này thật dễ nghe, nhẹ nhàng ôn nhu, nghe xong có cảm giác làm cho tê dại yếu mềm.Từ từ ngẩng đầu lên nhìn, Mạc Vi Miên chớp mắt mấy cái, oa trời, hóa ra người mình đụng chính là một tuyệt thế nam nhân.Mỹ nam không phải lúc nào cũng có thể gặp được, cho dù là đụng tới, còn mình lại có thể như vậy quang minh chính đại nhào vào lòng người ta ăn đậu hũ.Sẽ nhiều cái ôm một chút, qua cái thôn này không có nhiều người ở nhà trọ.Được, mỹ nam a, chàng không nên đung đưa cặp mắt đẹp kia đối người ta phóng điện bậy biết không?Bị người như vậy nghiền ngẫm nhìn chằm chằm, Mạc Vi Miên da mặt dày thêm, trên mặt cũng không do khởi xướng năng lai, nàng thu tay không có ý tứ mà cười cười.“Ha ha, không có việc gì.” Con mắt nhìn chằm chằm vào mặt nhân gia, Mạc Vi Miên ngượng ngùng nói rằng.Ai, đẹp mắt gì đó hay hay.
Đi lâu như vậy, Mạc Vi Miên nghĩ may mắn nhất là lúc này đây, từ đầu tới đuôi không ai dám ngăn nàng, rốt cục cũng thuận lợi ra khỏi vương phủ.
Cảm giác tự do thật sảng khoái, ngay cả hô hấp cũng không giống.
Chỉ là…
Nhìn người này đến người đi xa lạ trên đường, Mạc Vi Miên chạy nhanh tới thoáng cái nàng bị vấp té.
Khóc, nàng còn ở nơi quỷ quái này một năm.
Nàng phải sống thế nào a?
Nhân sinh địa không quen địa
Ô ô, xuyên qua mê hoặc đúng là làm hại chết người.
Lần sau, đánh chết nàng cũng không đi, nếu như cho nàng năm trăm vạn, còn có thể lo lắng một chút được.
Phi, phi, Mạc Vi Miên, đầu óc mày bị nước vào rồi sao? Đều không may thành như vậy, mày còn muốn đi? Mày không còn đường cứu nữa rồi!
Mạc Vi Miên vừa đi vừa la thật to nhăn lại mi, đầu óc đều tại quấn quýt, lơ đễnh bước đi không nhìn đường, cho đến khi mình đụng phải người, mới hoàn hồn kinh hoảng mà hét lên một tiếng.
“A ——!”
Sợ mình đá phải chó ăn, tay theo bản năng chú ý nhéo áo người trước mặt, hình như bắt được ân nhân cứu mạng.
Đột nhiên ngoài ý muốn, đụng phải cặp mắt hoa đào của Nam Cung Ngọc kia chợt tim đập loạn nhịp từng giây, cúi đầu nhìn như cá bát giác trên người nữ nhân
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Tiếng cười khẽ của nam nhân truyền đến, Mạc Vi Miên ngẩn người.
Ách, thanh âm của nam nhân này thật dễ nghe, nhẹ nhàng ôn nhu, nghe xong có cảm giác làm cho tê dại yếu mềm.
Từ từ ngẩng đầu lên nhìn, Mạc Vi Miên chớp mắt mấy cái, oa trời, hóa ra người mình đụng chính là một tuyệt thế nam nhân.
Mỹ nam không phải lúc nào cũng có thể gặp được, cho dù là đụng tới, còn mình lại có thể như vậy quang minh chính đại nhào vào lòng người ta ăn đậu hũ.
Sẽ nhiều cái ôm một chút, qua cái thôn này không có nhiều người ở nhà trọ.
Được, mỹ nam a, chàng không nên đung đưa cặp mắt đẹp kia đối người ta phóng điện bậy biết không?
Bị người như vậy nghiền ngẫm nhìn chằm chằm, Mạc Vi Miên da mặt dày thêm, trên mặt cũng không do khởi xướng năng lai, nàng thu tay không có ý tứ mà cười cười.
“Ha ha, không có việc gì.” Con mắt nhìn chằm chằm vào mặt nhân gia, Mạc Vi Miên ngượng ngùng nói rằng.
Ai, đẹp mắt gì đó hay hay.
Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương GiaTác giả: Quy Tiểu LâmTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó. “Mạc Mạc, xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bồi thường cho cậu mà, thế nhé, bai!.” không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã vội vàng treo máy. Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn vào màn hình di động, vẻ mặt khó chịu, trong lòng không khỏi thầm mắng đứa bạn thân tính tình mưa nắng không thể chịu nổi của mình. Nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, tâm tình tốt đẹp của Mạc Vi Miên đều bị đá bay đi hết, không còn hứng đi dạo nữa, về nhà mở máy tính vào mạng còn hơn. Cả buổi cuối tuần rực rỡ như vậy mà bị lỡ mất, Mạc Mạc nổi giận đùng đùng quay trở về nhà. Bỗng nhiên không biết ở đâu ra một tên đứng chặn trước mặt Mạc Vi Miên, cô đi sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng lại đi sang phải, giờ thì cô hoàn toàn phát hỏa. “Ê, anh đi sang bên kia!” Tâm tình vốn đã khó chịu, ngữ khí đương… Đi lâu như vậy, Mạc Vi Miên nghĩ may mắn nhất là lúc này đây, từ đầu tới đuôi không ai dám ngăn nàng, rốt cục cũng thuận lợi ra khỏi vương phủ.Cảm giác tự do thật sảng khoái, ngay cả hô hấp cũng không giống.Chỉ là…Nhìn người này đến người đi xa lạ trên đường, Mạc Vi Miên chạy nhanh tới thoáng cái nàng bị vấp té.Khóc, nàng còn ở nơi quỷ quái này một năm.Nàng phải sống thế nào a?Nhân sinh địa không quen địaÔ ô, xuyên qua mê hoặc đúng là làm hại chết người.Lần sau, đánh chết nàng cũng không đi, nếu như cho nàng năm trăm vạn, còn có thể lo lắng một chút được.Phi, phi, Mạc Vi Miên, đầu óc mày bị nước vào rồi sao? Đều không may thành như vậy, mày còn muốn đi? Mày không còn đường cứu nữa rồi!Mạc Vi Miên vừa đi vừa la thật to nhăn lại mi, đầu óc đều tại quấn quýt, lơ đễnh bước đi không nhìn đường, cho đến khi mình đụng phải người, mới hoàn hồn kinh hoảng mà hét lên một tiếng.“A ——!”Sợ mình đá phải chó ăn, tay theo bản năng chú ý nhéo áo người trước mặt, hình như bắt được ân nhân cứu mạng.Đột nhiên ngoài ý muốn, đụng phải cặp mắt hoa đào của Nam Cung Ngọc kia chợt tim đập loạn nhịp từng giây, cúi đầu nhìn như cá bát giác trên người nữ nhân“Cô nương, cô không sao chứ?”Tiếng cười khẽ của nam nhân truyền đến, Mạc Vi Miên ngẩn người.Ách, thanh âm của nam nhân này thật dễ nghe, nhẹ nhàng ôn nhu, nghe xong có cảm giác làm cho tê dại yếu mềm.Từ từ ngẩng đầu lên nhìn, Mạc Vi Miên chớp mắt mấy cái, oa trời, hóa ra người mình đụng chính là một tuyệt thế nam nhân.Mỹ nam không phải lúc nào cũng có thể gặp được, cho dù là đụng tới, còn mình lại có thể như vậy quang minh chính đại nhào vào lòng người ta ăn đậu hũ.Sẽ nhiều cái ôm một chút, qua cái thôn này không có nhiều người ở nhà trọ.Được, mỹ nam a, chàng không nên đung đưa cặp mắt đẹp kia đối người ta phóng điện bậy biết không?Bị người như vậy nghiền ngẫm nhìn chằm chằm, Mạc Vi Miên da mặt dày thêm, trên mặt cũng không do khởi xướng năng lai, nàng thu tay không có ý tứ mà cười cười.“Ha ha, không có việc gì.” Con mắt nhìn chằm chằm vào mặt nhân gia, Mạc Vi Miên ngượng ngùng nói rằng.Ai, đẹp mắt gì đó hay hay.