Hôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó. “Mạc Mạc, xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bồi thường cho cậu mà, thế nhé, bai!.” không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã vội vàng treo máy. Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn vào màn hình di động, vẻ mặt khó chịu, trong lòng không khỏi thầm mắng đứa bạn thân tính tình mưa nắng không thể chịu nổi của mình. Nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, tâm tình tốt đẹp của Mạc Vi Miên đều bị đá bay đi hết, không còn hứng đi dạo nữa, về nhà mở máy tính vào mạng còn hơn. Cả buổi cuối tuần rực rỡ như vậy mà bị lỡ mất, Mạc Mạc nổi giận đùng đùng quay trở về nhà. Bỗng nhiên không biết ở đâu ra một tên đứng chặn trước mặt Mạc Vi Miên, cô đi sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng lại đi sang phải, giờ thì cô hoàn toàn phát hỏa. “Ê, anh đi sang bên kia!” Tâm tình vốn đã khó chịu, ngữ khí đương…
Chương 34: Mỹ nam chính là kẻ gây tai họa
Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương GiaTác giả: Quy Tiểu LâmTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó. “Mạc Mạc, xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bồi thường cho cậu mà, thế nhé, bai!.” không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã vội vàng treo máy. Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn vào màn hình di động, vẻ mặt khó chịu, trong lòng không khỏi thầm mắng đứa bạn thân tính tình mưa nắng không thể chịu nổi của mình. Nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, tâm tình tốt đẹp của Mạc Vi Miên đều bị đá bay đi hết, không còn hứng đi dạo nữa, về nhà mở máy tính vào mạng còn hơn. Cả buổi cuối tuần rực rỡ như vậy mà bị lỡ mất, Mạc Mạc nổi giận đùng đùng quay trở về nhà. Bỗng nhiên không biết ở đâu ra một tên đứng chặn trước mặt Mạc Vi Miên, cô đi sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng lại đi sang phải, giờ thì cô hoàn toàn phát hỏa. “Ê, anh đi sang bên kia!” Tâm tình vốn đã khó chịu, ngữ khí đương… Nam Cung Ngọc đang định đến qúy phủ Viêmm Dạ xem, muốn biết trong phủ hắn cất giấu cái gì gọi là bảo bối, cư nhiên có thể cho hắn làm tổ vài ngày trong phủ.Không nghĩ giữa đường, hắn lại đụng phải thiên hạ thú vị này.Điều không phải hắn Nam Cung Ngọc tự kỷ (quá yêu bản thân), mà là nữ nhân chỉ cần thấy hắn, sẽ lộ ra dạng mê trai, hắn thấy nhưng không thể trách.Chỉ là trước mắt nữ nhân này, tựa hồ có điểm không giống.Nam Cung Ngọc đột nhiên cười hút hồn.“Cô nương, trên mặt ta có dính gì sao, có thể khiến nàng nhìn chằm chằm như vậy?” Nam Cung Ngọc ngả ngớn mà trêu ghẹo nói.Mỹ nam thiện ý trêu chọc chút, Mạc Vi Miên chưa phát giác ra mà đỏ mặt, đại não như chập mạch, ngoài miệng thành thật mà trả lời“Không có, mà thực sự ngươi lớn lên quá xinh đẹp”Lẽ nào như người ta thường nói, mỹ nam chính là kẻ gây tai họa.Ánh mắt nhìn nữ nhân đố kỵ trên đường, tưởng không nhìn đều rất khó.Có trời biết, đụng vào mỹ nam, thì cần dũng khí cực lớn.“Xinh đẹp?”Nghe người khác gọi hắn là anh tuấn phong độ, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, không ai dám dùng hai từ “xinh đẹp” miêu tả hắn.Thấy sắc mặt mỹ nam lúng túng, Mạc Vi Miên đã biết mình nói sai, có người nam nhân nào thích nghe người khác nói hắn lớn lên xinh đẹp chứ, lại không phải là nữ nhân.“Hắc hắc, không phải, không phải, ý ta nói ngươi lớn lên rất đẹp đó”“Đẹp?” Nhìn gương mặt nữ nhân khẩn trương muốn giải thích cái gì đó, Nam Cung Ngọc nheo mắt lại.“Đúng, đẹp, hắc hắc.” Ô ô mỹ nam thật khó hầu hạ.Nam Cung Ngọc ngắm kỹ nàng, nhếch môi bạc câu dẫn ra nụ cười uốn cong.“Không phải là xinh đẹp sao?”Ách, đẹp với xinh đẹp hình như không sai biệt ý nghĩa lắm sao?Mơ hồ cảm thấy nam nhân cùng nàng trêu đùa, cảm giác như cái mông nhẵn bóng của con khỉ, Mạc Vi Miên tính tình cái gì cũng không tốt, nàng giương mắt hung hăng trợn nhìn nụ cười của nam nhân có điểm đắc ý.“Đúng nha, ngươi là mỹ nam đẹp trai, cùng một loại người gây tai họa.”Mạc Vi Miên linh hoạt nghĩ ra khẩu ác khí, vẻ mặt mỉm cười, cười tủm tỉm, chờ hắn biểu lộ sắc mặt thay đổi.
Nam Cung Ngọc đang định đến qúy phủ Viêmm Dạ xem, muốn biết trong phủ hắn cất giấu cái gì gọi là bảo bối, cư nhiên có thể cho hắn làm tổ vài ngày trong phủ.
Không nghĩ giữa đường, hắn lại đụng phải thiên hạ thú vị này.
Điều không phải hắn Nam Cung Ngọc tự kỷ (quá yêu bản thân), mà là nữ nhân chỉ cần thấy hắn, sẽ lộ ra dạng mê trai, hắn thấy nhưng không thể trách.
Chỉ là trước mắt nữ nhân này, tựa hồ có điểm không giống.
Nam Cung Ngọc đột nhiên cười hút hồn.
“Cô nương, trên mặt ta có dính gì sao, có thể khiến nàng nhìn chằm chằm như vậy?” Nam Cung Ngọc ngả ngớn mà trêu ghẹo nói.
Mỹ nam thiện ý trêu chọc chút, Mạc Vi Miên chưa phát giác ra mà đỏ mặt, đại não như chập mạch, ngoài miệng thành thật mà trả lời
“Không có, mà thực sự ngươi lớn lên quá xinh đẹp”
Lẽ nào như người ta thường nói, mỹ nam chính là kẻ gây tai họa.
Ánh mắt nhìn nữ nhân đố kỵ trên đường, tưởng không nhìn đều rất khó.
Có trời biết, đụng vào mỹ nam, thì cần dũng khí cực lớn.
“Xinh đẹp?”
Nghe người khác gọi hắn là anh tuấn phong độ, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, không ai dám dùng hai từ “xinh đẹp” miêu tả hắn.
Thấy sắc mặt mỹ nam lúng túng, Mạc Vi Miên đã biết mình nói sai, có người nam nhân nào thích nghe người khác nói hắn lớn lên xinh đẹp chứ, lại không phải là nữ nhân.
“Hắc hắc, không phải, không phải, ý ta nói ngươi lớn lên rất đẹp đó”
“Đẹp?” Nhìn gương mặt nữ nhân khẩn trương muốn giải thích cái gì đó, Nam Cung Ngọc nheo mắt lại.
“Đúng, đẹp, hắc hắc.” Ô ô mỹ nam thật khó hầu hạ.
Nam Cung Ngọc ngắm kỹ nàng, nhếch môi bạc câu dẫn ra nụ cười uốn cong.
“Không phải là xinh đẹp sao?”
Ách, đẹp với xinh đẹp hình như không sai biệt ý nghĩa lắm sao?
Mơ hồ cảm thấy nam nhân cùng nàng trêu đùa, cảm giác như cái mông nhẵn bóng của con khỉ, Mạc Vi Miên tính tình cái gì cũng không tốt, nàng giương mắt hung hăng trợn nhìn nụ cười của nam nhân có điểm đắc ý.
“Đúng nha, ngươi là mỹ nam đẹp trai, cùng một loại người gây tai họa.”
Mạc Vi Miên linh hoạt nghĩ ra khẩu ác khí, vẻ mặt mỉm cười, cười tủm tỉm, chờ hắn biểu lộ sắc mặt thay đổi.
Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương GiaTác giả: Quy Tiểu LâmTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó. “Mạc Mạc, xin lỗi nhé, lần sau tớ sẽ bồi thường cho cậu mà, thế nhé, bai!.” không đợi cô trả lời, đầu bên kia đã vội vàng treo máy. Mạc Vi Miên hung hăng trừng mắt nhìn vào màn hình di động, vẻ mặt khó chịu, trong lòng không khỏi thầm mắng đứa bạn thân tính tình mưa nắng không thể chịu nổi của mình. Nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, tâm tình tốt đẹp của Mạc Vi Miên đều bị đá bay đi hết, không còn hứng đi dạo nữa, về nhà mở máy tính vào mạng còn hơn. Cả buổi cuối tuần rực rỡ như vậy mà bị lỡ mất, Mạc Mạc nổi giận đùng đùng quay trở về nhà. Bỗng nhiên không biết ở đâu ra một tên đứng chặn trước mặt Mạc Vi Miên, cô đi sang trái hắn cũng sang trái, cô sang phải hắn cũng lại đi sang phải, giờ thì cô hoàn toàn phát hỏa. “Ê, anh đi sang bên kia!” Tâm tình vốn đã khó chịu, ngữ khí đương… Nam Cung Ngọc đang định đến qúy phủ Viêmm Dạ xem, muốn biết trong phủ hắn cất giấu cái gì gọi là bảo bối, cư nhiên có thể cho hắn làm tổ vài ngày trong phủ.Không nghĩ giữa đường, hắn lại đụng phải thiên hạ thú vị này.Điều không phải hắn Nam Cung Ngọc tự kỷ (quá yêu bản thân), mà là nữ nhân chỉ cần thấy hắn, sẽ lộ ra dạng mê trai, hắn thấy nhưng không thể trách.Chỉ là trước mắt nữ nhân này, tựa hồ có điểm không giống.Nam Cung Ngọc đột nhiên cười hút hồn.“Cô nương, trên mặt ta có dính gì sao, có thể khiến nàng nhìn chằm chằm như vậy?” Nam Cung Ngọc ngả ngớn mà trêu ghẹo nói.Mỹ nam thiện ý trêu chọc chút, Mạc Vi Miên chưa phát giác ra mà đỏ mặt, đại não như chập mạch, ngoài miệng thành thật mà trả lời“Không có, mà thực sự ngươi lớn lên quá xinh đẹp”Lẽ nào như người ta thường nói, mỹ nam chính là kẻ gây tai họa.Ánh mắt nhìn nữ nhân đố kỵ trên đường, tưởng không nhìn đều rất khó.Có trời biết, đụng vào mỹ nam, thì cần dũng khí cực lớn.“Xinh đẹp?”Nghe người khác gọi hắn là anh tuấn phong độ, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, không ai dám dùng hai từ “xinh đẹp” miêu tả hắn.Thấy sắc mặt mỹ nam lúng túng, Mạc Vi Miên đã biết mình nói sai, có người nam nhân nào thích nghe người khác nói hắn lớn lên xinh đẹp chứ, lại không phải là nữ nhân.“Hắc hắc, không phải, không phải, ý ta nói ngươi lớn lên rất đẹp đó”“Đẹp?” Nhìn gương mặt nữ nhân khẩn trương muốn giải thích cái gì đó, Nam Cung Ngọc nheo mắt lại.“Đúng, đẹp, hắc hắc.” Ô ô mỹ nam thật khó hầu hạ.Nam Cung Ngọc ngắm kỹ nàng, nhếch môi bạc câu dẫn ra nụ cười uốn cong.“Không phải là xinh đẹp sao?”Ách, đẹp với xinh đẹp hình như không sai biệt ý nghĩa lắm sao?Mơ hồ cảm thấy nam nhân cùng nàng trêu đùa, cảm giác như cái mông nhẵn bóng của con khỉ, Mạc Vi Miên tính tình cái gì cũng không tốt, nàng giương mắt hung hăng trợn nhìn nụ cười của nam nhân có điểm đắc ý.“Đúng nha, ngươi là mỹ nam đẹp trai, cùng một loại người gây tai họa.”Mạc Vi Miên linh hoạt nghĩ ra khẩu ác khí, vẻ mặt mỉm cười, cười tủm tỉm, chờ hắn biểu lộ sắc mặt thay đổi.