Tác giả:

Edit+Beta: Vũ Điệp “Tịch Tuyệt, ngươi đừng như thế phát đại hỏa.” Thẩm Thương Hải muốn cho Thương Tịch Tuyệt tỉnh táo lại,nhưng thanh âm đột nhiên nghẹn ở tại hầu gian. Nam nhân dùng ngón trỏ cùng ngón giữa ở ống tay áo nhẹ nhàng gợi lên, như là lấy cái gì này nọ. Bỗng nhiên một hình ảnh giống như đã từng quen biết như tia chớp xẹt qua trong đầu Thẩm Thương Hải — Vĩnh Xương Vương cười, dùng chân nghiền nát phía trước còn bị hắn coi là đồ cất giữ tròng mắt của người kia. Tay hắn chỉ, cũng không ý thức rất nhỏ gấp khúc, như đang suy nghĩ làm thế nào cẩn thận đào ra hai mắt của Phục Nghệ. Động tác kia, cùng Thương Tịch Tuyệt hiện tại đang làm, giống nhau như đúc, không sai chút nào. Thẩm Thương Hải từ đầu lạnh đến chân, hô hấp trong nháy mắt cũng tạm dừng tại đây. Linh hồn bên trong nam nam nhân trước mắt này, là Vĩnh Xương Vương!

Chương 14

Phù Sinh Mộng Chi Tịch TuyệtTác giả: Trần ẤnTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit+Beta: Vũ Điệp “Tịch Tuyệt, ngươi đừng như thế phát đại hỏa.” Thẩm Thương Hải muốn cho Thương Tịch Tuyệt tỉnh táo lại,nhưng thanh âm đột nhiên nghẹn ở tại hầu gian. Nam nhân dùng ngón trỏ cùng ngón giữa ở ống tay áo nhẹ nhàng gợi lên, như là lấy cái gì này nọ. Bỗng nhiên một hình ảnh giống như đã từng quen biết như tia chớp xẹt qua trong đầu Thẩm Thương Hải — Vĩnh Xương Vương cười, dùng chân nghiền nát phía trước còn bị hắn coi là đồ cất giữ tròng mắt của người kia. Tay hắn chỉ, cũng không ý thức rất nhỏ gấp khúc, như đang suy nghĩ làm thế nào cẩn thận đào ra hai mắt của Phục Nghệ. Động tác kia, cùng Thương Tịch Tuyệt hiện tại đang làm, giống nhau như đúc, không sai chút nào. Thẩm Thương Hải từ đầu lạnh đến chân, hô hấp trong nháy mắt cũng tạm dừng tại đây. Linh hồn bên trong nam nam nhân trước mắt này, là Vĩnh Xương Vương! Edit: Trịnh Huy PhàmBeta: Thỏ TKÁnh mặt trời đỏ ửng chiếu vào song cửa sổ, làm trong phòng bỗng chốc sáng bừng. Thẩm Thương Hải thong thả mở ra mí mắt nặng trịch.Đệm chăn dưới thân y dĩ nhiên đã được đổi mới, trên người cũng đã được thay một bộ xiêm y mới tinh. Lúc này, Thương Tịch Tuyệt cũng đã rời giường.“Tịch Tuyệt?? Tịch Tuyệt??” Y gọi hai tiếng, giơ đôi tay mềm yếu không còn chút sức lực nào, ngọ ngoạy xuống giường. Nhìn sắc trời, hiện tại mặt trời đã lên cao, y quán chắc cũng đã mở được một lúc lâu rồi.Hai chân y mới vừa chạm mép giường, Thương Tịch Tuyệt đã bưng khay cháo trắng bước vào, thấy thế liền vội vàng bế Thẩm Thương Hải lên chiếc ghế đã lót sẵn đệm êm, thay hắn rửa mặt chải đầu hoàn tất, cầm lấy chén cháo cười nói:“Thư đồng của ngươi mới sáng tinh mơ đã đến đánh thức ngươi dậy, ta có nói với hắn, ngươi hơi mệt chút, cần nghỉ ngơi một ngày. Thương Hải, ngày hôm nay ngươi cũng không cần đến y quán nữa đâu.”“Chuyện này…” Thẩm Thương Hải hơi do dự, vốn đã quen thuộc với đoạn thời gian không có Tịch Tuyệt bên cạnh, ngày ngày cần mẫn đến y quán chữa bệnh. Nhưng nói thật ra, hôm qua bị Thương Tịch Tuyệt “hành hạ” cả một đêm, thân thể hắn đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, đến y quán, chỉ sợ cầm cây ngân châm còn không nổi nữa là…Thế là hắn gật đầu, cũng không cố chấp muốn tự mình cầm chén nữa, hé miệng, để Thương Tịch Tuyệt đút cháo cho mình ăn.Thấy thế, gương mặt của nam nhân kia liền thần thanh khí sảng, khóe môi cũng giương lên nụ cười tươi như hoa, hiển nhiên là đang rất cao hứng.Thẩm Thương Hải biết Thương Tịch Tuyệt đang nghĩ đến điều gì. Đêm qua lúc ái tình dâng cao, y đã vứt bỏ hết thảy cảm giác rụt rè, cố sức quấn quýt lấy nam nhân ở phía trên, làm cho hắn thỏa thích phóng ra đến vài lần mới chịu buông tha cho y.Mà Tịch Tuyệt, cũng không có quên y, hắn cư nhiên dùng miệng ngậm lấy bộ phận kia của y, tinh tế l**m lấy, m*t thật sâu vào, đưa y đến cõi thần tiên cực lạc..Phát hiện hai má Thẩm Thương Hải càng ngày càng hồng, đôi mắt nâu sâu thẳm của Thương Tịch Tuyệt từ từ thay đổi: ” Thương Hải, ngươi làm sao vậy??”Vớ vẩn, đã biết rõ mà còn hỏi (>””

Edit: Trịnh Huy Phàm

Beta: Thỏ TK

Ánh mặt trời đỏ ửng chiếu vào song cửa sổ, làm trong phòng bỗng chốc sáng bừng. Thẩm Thương Hải thong thả mở ra mí mắt nặng trịch.

Đệm chăn dưới thân y dĩ nhiên đã được đổi mới, trên người cũng đã được thay một bộ xiêm y mới tinh. Lúc này, Thương Tịch Tuyệt cũng đã rời giường.

“Tịch Tuyệt?? Tịch Tuyệt??” Y gọi hai tiếng, giơ đôi tay mềm yếu không còn chút sức lực nào, ngọ ngoạy xuống giường. Nhìn sắc trời, hiện tại mặt trời đã lên cao, y quán chắc cũng đã mở được một lúc lâu rồi.

Hai chân y mới vừa chạm mép giường, Thương Tịch Tuyệt đã bưng khay cháo trắng bước vào, thấy thế liền vội vàng bế Thẩm Thương Hải lên chiếc ghế đã lót sẵn đệm êm, thay hắn rửa mặt chải đầu hoàn tất, cầm lấy chén cháo cười nói:

“Thư đồng của ngươi mới sáng tinh mơ đã đến đánh thức ngươi dậy, ta có nói với hắn, ngươi hơi mệt chút, cần nghỉ ngơi một ngày. Thương Hải, ngày hôm nay ngươi cũng không cần đến y quán nữa đâu.”

“Chuyện này…” Thẩm Thương Hải hơi do dự, vốn đã quen thuộc với đoạn thời gian không có Tịch Tuyệt bên cạnh, ngày ngày cần mẫn đến y quán chữa bệnh. Nhưng nói thật ra, hôm qua bị Thương Tịch Tuyệt “hành hạ” cả một đêm, thân thể hắn đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, đến y quán, chỉ sợ cầm cây ngân châm còn không nổi nữa là…

Thế là hắn gật đầu, cũng không cố chấp muốn tự mình cầm chén nữa, hé miệng, để Thương Tịch Tuyệt đút cháo cho mình ăn.

Thấy thế, gương mặt của nam nhân kia liền thần thanh khí sảng, khóe môi cũng giương lên nụ cười tươi như hoa, hiển nhiên là đang rất cao hứng.

Thẩm Thương Hải biết Thương Tịch Tuyệt đang nghĩ đến điều gì. Đêm qua lúc ái tình dâng cao, y đã vứt bỏ hết thảy cảm giác rụt rè, cố sức quấn quýt lấy nam nhân ở phía trên, làm cho hắn thỏa thích phóng ra đến vài lần mới chịu buông tha cho y.

Mà Tịch Tuyệt, cũng không có quên y, hắn cư nhiên dùng miệng ngậm lấy bộ phận kia của y, tinh tế l**m lấy, m*t thật sâu vào, đưa y đến cõi thần tiên cực lạc..

Phát hiện hai má Thẩm Thương Hải càng ngày càng hồng, đôi mắt nâu sâu thẳm của Thương Tịch Tuyệt từ từ thay đổi: ” Thương Hải, ngươi làm sao vậy??”

Vớ vẩn, đã biết rõ mà còn hỏi (>””

Phù Sinh Mộng Chi Tịch TuyệtTác giả: Trần ẤnTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit+Beta: Vũ Điệp “Tịch Tuyệt, ngươi đừng như thế phát đại hỏa.” Thẩm Thương Hải muốn cho Thương Tịch Tuyệt tỉnh táo lại,nhưng thanh âm đột nhiên nghẹn ở tại hầu gian. Nam nhân dùng ngón trỏ cùng ngón giữa ở ống tay áo nhẹ nhàng gợi lên, như là lấy cái gì này nọ. Bỗng nhiên một hình ảnh giống như đã từng quen biết như tia chớp xẹt qua trong đầu Thẩm Thương Hải — Vĩnh Xương Vương cười, dùng chân nghiền nát phía trước còn bị hắn coi là đồ cất giữ tròng mắt của người kia. Tay hắn chỉ, cũng không ý thức rất nhỏ gấp khúc, như đang suy nghĩ làm thế nào cẩn thận đào ra hai mắt của Phục Nghệ. Động tác kia, cùng Thương Tịch Tuyệt hiện tại đang làm, giống nhau như đúc, không sai chút nào. Thẩm Thương Hải từ đầu lạnh đến chân, hô hấp trong nháy mắt cũng tạm dừng tại đây. Linh hồn bên trong nam nam nhân trước mắt này, là Vĩnh Xương Vương! Edit: Trịnh Huy PhàmBeta: Thỏ TKÁnh mặt trời đỏ ửng chiếu vào song cửa sổ, làm trong phòng bỗng chốc sáng bừng. Thẩm Thương Hải thong thả mở ra mí mắt nặng trịch.Đệm chăn dưới thân y dĩ nhiên đã được đổi mới, trên người cũng đã được thay một bộ xiêm y mới tinh. Lúc này, Thương Tịch Tuyệt cũng đã rời giường.“Tịch Tuyệt?? Tịch Tuyệt??” Y gọi hai tiếng, giơ đôi tay mềm yếu không còn chút sức lực nào, ngọ ngoạy xuống giường. Nhìn sắc trời, hiện tại mặt trời đã lên cao, y quán chắc cũng đã mở được một lúc lâu rồi.Hai chân y mới vừa chạm mép giường, Thương Tịch Tuyệt đã bưng khay cháo trắng bước vào, thấy thế liền vội vàng bế Thẩm Thương Hải lên chiếc ghế đã lót sẵn đệm êm, thay hắn rửa mặt chải đầu hoàn tất, cầm lấy chén cháo cười nói:“Thư đồng của ngươi mới sáng tinh mơ đã đến đánh thức ngươi dậy, ta có nói với hắn, ngươi hơi mệt chút, cần nghỉ ngơi một ngày. Thương Hải, ngày hôm nay ngươi cũng không cần đến y quán nữa đâu.”“Chuyện này…” Thẩm Thương Hải hơi do dự, vốn đã quen thuộc với đoạn thời gian không có Tịch Tuyệt bên cạnh, ngày ngày cần mẫn đến y quán chữa bệnh. Nhưng nói thật ra, hôm qua bị Thương Tịch Tuyệt “hành hạ” cả một đêm, thân thể hắn đến bây giờ vẫn còn mềm nhũn, đến y quán, chỉ sợ cầm cây ngân châm còn không nổi nữa là…Thế là hắn gật đầu, cũng không cố chấp muốn tự mình cầm chén nữa, hé miệng, để Thương Tịch Tuyệt đút cháo cho mình ăn.Thấy thế, gương mặt của nam nhân kia liền thần thanh khí sảng, khóe môi cũng giương lên nụ cười tươi như hoa, hiển nhiên là đang rất cao hứng.Thẩm Thương Hải biết Thương Tịch Tuyệt đang nghĩ đến điều gì. Đêm qua lúc ái tình dâng cao, y đã vứt bỏ hết thảy cảm giác rụt rè, cố sức quấn quýt lấy nam nhân ở phía trên, làm cho hắn thỏa thích phóng ra đến vài lần mới chịu buông tha cho y.Mà Tịch Tuyệt, cũng không có quên y, hắn cư nhiên dùng miệng ngậm lấy bộ phận kia của y, tinh tế l**m lấy, m*t thật sâu vào, đưa y đến cõi thần tiên cực lạc..Phát hiện hai má Thẩm Thương Hải càng ngày càng hồng, đôi mắt nâu sâu thẳm của Thương Tịch Tuyệt từ từ thay đổi: ” Thương Hải, ngươi làm sao vậy??”Vớ vẩn, đã biết rõ mà còn hỏi (>””

Chương 14