*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Dờ "Bạn đã đến địa điểm cuối, mục tiêu ở phía bên trái đường. Cảm ơn đã sử dụng hướng dẫn chỉ đường xx."
Tống Úc hoảng hồn chưa ổn định ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, xoa mặt nhiều lần, lại hung ác véo đùi mình một cái. Rất đau. Không phải nằm mơ.
1. Đồng hồ báo thức kêu vang, tôi mò mẫm tìm di động trên tủ đầu giường. Ấn tắt, sau đó theo thói quen nhìn giờ trên điện thoại. Ba rưỡi chiều, cách lúc tôi và bác sĩ Ngụy gặp mặt còn hai tiếng nữa. Thời gian vẫn dư dả.
Tháng Tám ở phương nam, trời đang vào lúc nóng nhất, ve kêu ầm ĩ, tầng mây trắng noãn như hình ảnh bất động trên một tấm vải vẽ màu xanh thẳm, không hề di chuyển chút nào. Không có gió, nhiệt độ cao đến thái quá, đường phố vốn nhộn nhịp cũng vắng vẻ hơn thường ngày.