Tác giả:

Năm ngày Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi. Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc. Bây giờ là đêm thứ sáu. Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt. Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện. Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức. Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàng Ngũ, tứ, tam, nhị,… Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nhất… Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất. Giờ tý đã đến ____ Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi…

Chương 427: Thượng căng chân hạ cẳng tay tuyên bố(6)

Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy HiểmTác giả: Diệp Phi DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNăm ngày Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi. Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc. Bây giờ là đêm thứ sáu. Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt. Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện. Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức. Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàng Ngũ, tứ, tam, nhị,… Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nhất… Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất. Giờ tý đã đến ____ Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi… Dạ Huyền vẫn hồn nhiên không phát hiện, chỉ là cảm thấy lời nói của Lâm Hồi Âm càng lúc càng tẻ nhạt, vô vị, nếu không phải Lâm Hồi Âm hỏi chỉ sợ lần này hắn cũng chỉ ừ rồi lại ừ.Lâm Hồi Âm lại tán dương Tường Vi thêm dăm ba câu, thấy Dạ Huyền hoàn toàn đồng ý, giọng nàng lúc này đã trở nên thấp hẳn: "Nàng còn tu hành vạn năm..."Dạ Huyền ngay cả "ừ" cũng đã lười, chỉ cho nàng một cái gật đầu.Bình giấm trong tim nàng hoàn toàn đổ, cảm giác chua từ dạ dày tràn ra làm nàng tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn Dạ Huyền. Hừ một cái cũng không thèm để ý đến hắn nữa, chạy ra ngoài.Dạ Huyền nhíu mày không hiểu tại sao Lâm Hồi Âm lại trở nên không vui như vậy.Hắn nhìn bóng người Lâm Hồi Âm, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì nàng đã quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt rõ ràng trắng đen trừng hắn nói: "Đúng rồi, ta còn quên một câu, quan trọng cihsnh là Tường Vi còn vì ngươi mà si tình đến vậy."Nói xong Lâm Hồi Âm đóng chặt cửa lại.Tiếng "Ầm" vang lên thật lớn.Sau đó vùng vằng chạy về phòng mình.Lúc về đến phòng, Lâm Hồi Âm vẫn cảm thấy rất giận dữ, nàng ngồi trước gương đồng, cởi áo tuần trên người mình xuống, chỉ mang một cái yếm săm soi trước gương.Trong gương đồng là hình ảnh một cô gái có làn da trắng như tuyết, mềm mại, vóc người nhỏ nhắn, mặc dù không thể gọi là quá đẫy đà nhưng ngực cũng rất cao. Mông cong, vóc người như vậy cũng có thể nói là tuyệt vời, không kém Tường Vi chút nào.Nhưng mà Dạ Huyền lại tán dương nàng ấy, không tán dương nàng!Lâm Hồi ÂM nghĩ đến đây lại nhìn mình trong gương dậm mạnh chân, sau đó lại nghe bên cửa sổ vang lên một loạt tiếng động, nàng vừa quay đầu đã thấy cửa sổ bị người ta mở ra.Lâm Hồi Âm vội vàng nhặt áo quần dưới đất lên che cơ thể mình lại, thì thấy Dạ Huyền vẫn còn trọng thương đứng trước cửa sổ nàng, sắc mặt tái nhợt.Lâm Hồi Âm cau mày, đi đến mép giường giọng nói vẫn còn sự ghen tuông: "Thân thể ngươi chưa tốt xuống giường làm gì?"Dạ Huyền không trở lời câu hỏi của Lâm Hồi Âm, biểu tình nghiêm túc nhìn nàngBiểu cảm như vậy làm Lâm Hồi Âm cũng cảm thấy cảnh giác, không nhịn được mà hỏi lần nữa: "Rồi sao?"Lúc này Dạ Huyền mới lên tiếng, nói: "Tường Vi nguyện ý thích ta, nhưng ta không thích nàng."DỪng một chút, hắn cảm thấy lời giải thích của mình giống như không đủ, vì vậy còn nói: "Lúc ở Tây Lương ta đã cùng nàng nói, hai ta chỉ là bạn."THật ra cho đến bây giờ, Dạ HUyền cũng không biết tại sao đột nhiên Lâm Hồi Âm lại tức giận bỏ đi.Hắn chống người xuống giường chạy đến tìm nàng đơn giản chỉ là muốn giải thích cho nàng biết, hắn không thích Tường Vi.Bởi vì hắn thích nàng nên sợ nàng sẽ hiểu nhầm.Lâm Hồi Âm không nghĩ Dạ Huyền sẽ chạy đến tìm mình cũng chỉ để giải thích những lời này, cảm giác ghen tuông chua xót trong đáy lòng bỗng dưng tiêu tan không còn một chút.

Dạ Huyền vẫn hồn nhiên không phát hiện, chỉ là cảm thấy lời nói của Lâm Hồi Âm càng lúc càng tẻ nhạt, vô vị, nếu không phải Lâm Hồi Âm hỏi chỉ sợ lần này hắn cũng chỉ ừ rồi lại ừ.

Lâm Hồi Âm lại tán dương Tường Vi thêm dăm ba câu, thấy Dạ Huyền hoàn toàn đồng ý, giọng nàng lúc này đã trở nên thấp hẳn: "Nàng còn tu hành vạn năm..."

Dạ Huyền ngay cả "ừ" cũng đã lười, chỉ cho nàng một cái gật đầu.

Bình giấm trong tim nàng hoàn toàn đổ, cảm giác chua từ dạ dày tràn ra làm nàng tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn Dạ Huyền. Hừ một cái cũng không thèm để ý đến hắn nữa, chạy ra ngoài.

Dạ Huyền nhíu mày không hiểu tại sao Lâm Hồi Âm lại trở nên không vui như vậy.

Hắn nhìn bóng người Lâm Hồi Âm, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì nàng đã quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt rõ ràng trắng đen trừng hắn nói: "Đúng rồi, ta còn quên một câu, quan trọng cihsnh là Tường Vi còn vì ngươi mà si tình đến vậy."

Nói xong Lâm Hồi Âm đóng chặt cửa lại.

Tiếng "Ầm" vang lên thật lớn.

Sau đó vùng vằng chạy về phòng mình.

Lúc về đến phòng, Lâm Hồi Âm vẫn cảm thấy rất giận dữ, nàng ngồi trước gương đồng, cởi áo tuần trên người mình xuống, chỉ mang một cái yếm săm soi trước gương.

Trong gương đồng là hình ảnh một cô gái có làn da trắng như tuyết, mềm mại, vóc người nhỏ nhắn, mặc dù không thể gọi là quá đẫy đà nhưng ngực cũng rất cao. Mông cong, vóc người như vậy cũng có thể nói là tuyệt vời, không kém Tường Vi chút nào.

Nhưng mà Dạ Huyền lại tán dương nàng ấy, không tán dương nàng!

Lâm Hồi ÂM nghĩ đến đây lại nhìn mình trong gương dậm mạnh chân, sau đó lại nghe bên cửa sổ vang lên một loạt tiếng động, nàng vừa quay đầu đã thấy cửa sổ bị người ta mở ra.

Lâm Hồi Âm vội vàng nhặt áo quần dưới đất lên che cơ thể mình lại, thì thấy Dạ Huyền vẫn còn trọng thương đứng trước cửa sổ nàng, sắc mặt tái nhợt.

Lâm Hồi Âm cau mày, đi đến mép giường giọng nói vẫn còn sự ghen tuông: "Thân thể ngươi chưa tốt xuống giường làm gì?"

Dạ Huyền không trở lời câu hỏi của Lâm Hồi Âm, biểu tình nghiêm túc nhìn nàng

Biểu cảm như vậy làm Lâm Hồi Âm cũng cảm thấy cảnh giác, không nhịn được mà hỏi lần nữa: "Rồi sao?"

Lúc này Dạ Huyền mới lên tiếng, nói: "Tường Vi nguyện ý thích ta, nhưng ta không thích nàng."

DỪng một chút, hắn cảm thấy lời giải thích của mình giống như không đủ, vì vậy còn nói: "Lúc ở Tây Lương ta đã cùng nàng nói, hai ta chỉ là bạn."

THật ra cho đến bây giờ, Dạ HUyền cũng không biết tại sao đột nhiên Lâm Hồi Âm lại tức giận bỏ đi.

Hắn chống người xuống giường chạy đến tìm nàng đơn giản chỉ là muốn giải thích cho nàng biết, hắn không thích Tường Vi.

Bởi vì hắn thích nàng nên sợ nàng sẽ hiểu nhầm.

Lâm Hồi Âm không nghĩ Dạ Huyền sẽ chạy đến tìm mình cũng chỉ để giải thích những lời này, cảm giác ghen tuông chua xót trong đáy lòng bỗng dưng tiêu tan không còn một chút.

Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy HiểmTác giả: Diệp Phi DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNăm ngày Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi. Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc. Bây giờ là đêm thứ sáu. Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt. Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện. Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức. Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàng Ngũ, tứ, tam, nhị,… Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nhất… Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất. Giờ tý đã đến ____ Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi… Dạ Huyền vẫn hồn nhiên không phát hiện, chỉ là cảm thấy lời nói của Lâm Hồi Âm càng lúc càng tẻ nhạt, vô vị, nếu không phải Lâm Hồi Âm hỏi chỉ sợ lần này hắn cũng chỉ ừ rồi lại ừ.Lâm Hồi Âm lại tán dương Tường Vi thêm dăm ba câu, thấy Dạ Huyền hoàn toàn đồng ý, giọng nàng lúc này đã trở nên thấp hẳn: "Nàng còn tu hành vạn năm..."Dạ Huyền ngay cả "ừ" cũng đã lười, chỉ cho nàng một cái gật đầu.Bình giấm trong tim nàng hoàn toàn đổ, cảm giác chua từ dạ dày tràn ra làm nàng tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn Dạ Huyền. Hừ một cái cũng không thèm để ý đến hắn nữa, chạy ra ngoài.Dạ Huyền nhíu mày không hiểu tại sao Lâm Hồi Âm lại trở nên không vui như vậy.Hắn nhìn bóng người Lâm Hồi Âm, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì nàng đã quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt rõ ràng trắng đen trừng hắn nói: "Đúng rồi, ta còn quên một câu, quan trọng cihsnh là Tường Vi còn vì ngươi mà si tình đến vậy."Nói xong Lâm Hồi Âm đóng chặt cửa lại.Tiếng "Ầm" vang lên thật lớn.Sau đó vùng vằng chạy về phòng mình.Lúc về đến phòng, Lâm Hồi Âm vẫn cảm thấy rất giận dữ, nàng ngồi trước gương đồng, cởi áo tuần trên người mình xuống, chỉ mang một cái yếm săm soi trước gương.Trong gương đồng là hình ảnh một cô gái có làn da trắng như tuyết, mềm mại, vóc người nhỏ nhắn, mặc dù không thể gọi là quá đẫy đà nhưng ngực cũng rất cao. Mông cong, vóc người như vậy cũng có thể nói là tuyệt vời, không kém Tường Vi chút nào.Nhưng mà Dạ Huyền lại tán dương nàng ấy, không tán dương nàng!Lâm Hồi ÂM nghĩ đến đây lại nhìn mình trong gương dậm mạnh chân, sau đó lại nghe bên cửa sổ vang lên một loạt tiếng động, nàng vừa quay đầu đã thấy cửa sổ bị người ta mở ra.Lâm Hồi Âm vội vàng nhặt áo quần dưới đất lên che cơ thể mình lại, thì thấy Dạ Huyền vẫn còn trọng thương đứng trước cửa sổ nàng, sắc mặt tái nhợt.Lâm Hồi Âm cau mày, đi đến mép giường giọng nói vẫn còn sự ghen tuông: "Thân thể ngươi chưa tốt xuống giường làm gì?"Dạ Huyền không trở lời câu hỏi của Lâm Hồi Âm, biểu tình nghiêm túc nhìn nàngBiểu cảm như vậy làm Lâm Hồi Âm cũng cảm thấy cảnh giác, không nhịn được mà hỏi lần nữa: "Rồi sao?"Lúc này Dạ Huyền mới lên tiếng, nói: "Tường Vi nguyện ý thích ta, nhưng ta không thích nàng."DỪng một chút, hắn cảm thấy lời giải thích của mình giống như không đủ, vì vậy còn nói: "Lúc ở Tây Lương ta đã cùng nàng nói, hai ta chỉ là bạn."THật ra cho đến bây giờ, Dạ HUyền cũng không biết tại sao đột nhiên Lâm Hồi Âm lại tức giận bỏ đi.Hắn chống người xuống giường chạy đến tìm nàng đơn giản chỉ là muốn giải thích cho nàng biết, hắn không thích Tường Vi.Bởi vì hắn thích nàng nên sợ nàng sẽ hiểu nhầm.Lâm Hồi Âm không nghĩ Dạ Huyền sẽ chạy đến tìm mình cũng chỉ để giải thích những lời này, cảm giác ghen tuông chua xót trong đáy lòng bỗng dưng tiêu tan không còn một chút.

Chương 427: Thượng căng chân hạ cẳng tay tuyên bố(6)