Tác giả:

( P/s: các nàng không cần ngạc nhiên khi lúc ta dùng tôi, lúc ta dùng cô. Tôi: là ý dẫn truyện do nhân vật chính nhìn thấy, suy nghĩ, hành động. Còn cô: là suy nghĩ, hành động của các nhân vật khác mà nữ chính không nhận thấy, không hiểu. Đại loại là không phải nữ chính) Trời về đêm của vùng sa mạc lạnh lắm. Gió phất từng loạn cát trắng thành những con rắn khổng lồ. Đêm nay ít sao quá rồi. Chỉ một chớp nhoé sáng, trời bắt đầu mưa. Mưa tầm tả, một cơn mưa lớn vào mùa đông năm nay. Ai đã từng nói Bọ cạp ( Thiên Yết) khi yêu sẽ giống tính cách của Asissu trong " Nữ Hoàng Ai Cập"? Ai đã từng nói với tôi rằng, nợ tiền kiếp dù trốn cũng phải trả nợ. Ai đã từng nhắc tôi rằng xuyên không là có thật? Ai từng nói đừng ghét hay thương bất cứ nhân vật nào trong truyện? Và ai đã từng thề non, hẹn biển, sống chết bên tôi mà giờ chỉ để tôi một mình trên thế giới này? Lạnh lắm. Rất lạnh. Ai đã từng dạy tôi cười, dạy tôi biết hát, ai đã từng dạy tôi? Ai đã từng dạy tôi...?? Và ai đã từng bỏ tôi ra đi…

Chương 25: Âm thầm

Vì Chàng Từng Phụ TaTác giả: chạng vạngTruyện Cổ Đại, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không( P/s: các nàng không cần ngạc nhiên khi lúc ta dùng tôi, lúc ta dùng cô. Tôi: là ý dẫn truyện do nhân vật chính nhìn thấy, suy nghĩ, hành động. Còn cô: là suy nghĩ, hành động của các nhân vật khác mà nữ chính không nhận thấy, không hiểu. Đại loại là không phải nữ chính) Trời về đêm của vùng sa mạc lạnh lắm. Gió phất từng loạn cát trắng thành những con rắn khổng lồ. Đêm nay ít sao quá rồi. Chỉ một chớp nhoé sáng, trời bắt đầu mưa. Mưa tầm tả, một cơn mưa lớn vào mùa đông năm nay. Ai đã từng nói Bọ cạp ( Thiên Yết) khi yêu sẽ giống tính cách của Asissu trong " Nữ Hoàng Ai Cập"? Ai đã từng nói với tôi rằng, nợ tiền kiếp dù trốn cũng phải trả nợ. Ai đã từng nhắc tôi rằng xuyên không là có thật? Ai từng nói đừng ghét hay thương bất cứ nhân vật nào trong truyện? Và ai đã từng thề non, hẹn biển, sống chết bên tôi mà giờ chỉ để tôi một mình trên thế giới này? Lạnh lắm. Rất lạnh. Ai đã từng dạy tôi cười, dạy tôi biết hát, ai đã từng dạy tôi? Ai đã từng dạy tôi...?? Và ai đã từng bỏ tôi ra đi… Asisu thần người ở đó được hai ngày, trong hai ngày đó Algon không đến gặp mặt cô lần nào nữa, đúng hơn hắn giữ lời hứa không để đứng trước mặt nàng. Algon luôn đứng sau góc cửa khuất, theo dõi từng cử chỉ của nàng. Được hai ngày hồi lại sức khỏe, cung nữ đưa Asisu ra bên ngoài đoán nắng và gió ấm, rồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Trước phòng nàng có rất nhiều hoa, đủ loại màu sắc, và đẹp nhất là loài hoa tím nở giữa mặt hồ nước trước sân. Nhưng nơi này, loại hoa này dường như là không có."Đóa hoa kia, là loài hoa của Ai Cập"Nàng đưa tay chỉ về phía những đóa hoa tím đang khoe sắc trên mặt nước xanh ngắt, trong veo. Algon đứng sau bức tường liền thấy lòng vui hơn, những đóa hoa đó nàng đã thích, hắn biết nàng sẽ thích nó.Cung nữ bên này nhìn theo ngón tay chỉ của cô gật đầu, nhún người một cái, cung kính trả lời"Thưa nữ hoàng, những đóa hoa đó do đức vua dùng một số tiền lớn để đem hạt giống về cho người. Đức vua đã tự mình trồng chúng xuống đáy hồ để chúng dần lớn lên"Asisu im lặng, thu tay lại, ánh mắt liếc nhìn đóa hoa kia một chút rồi theo cung nữ đỡ dậy bước vào phòng. Đóa hoa đó làm nàng nhớ đến Hạ Ai Cập, tiếc cơ thể của nàng hiện tại nếu ra ngoài chắc chắn sẽ bị chết giữa sa mạc nóng ẩm kia. Bao thời gian qua nàng không nhớ, chỉ nghe cung nữ bên cạnh nói về nàng vầ Algon ra sao, và nàng đã ngất đi đúng ba tháng trời. Asisu nghe xong chỉ cười trừ, vì sao a~? Thật ra với nàng, một giấc mơ cũng rất dài, mơ một giấc mất đi hai người đàn ông yêu nàng nhất trên đời, khi tỉnh lại là căn phòng trắng xóa, và đầy thuốc khử trùng của bệnh viện. Mơ thêm một giấc, nàng chuyển kiếp người, và mơ thêm một giấc nữa, nàng đã rời xa quê nhà mình đến ba tháng trời dài dằng dặng. Nàng không biết, nơi đó giờ ra sao, Carol đã đến nơi này, nếu có thể chỉ có thể họ nhớ đến cô ta thôi. Từ trước đến giờ, nhân dân chưa bao giờ để mắt đến nàng khi Carol đến, kiếp trước đã vậy, và có lẽ...kiếp này..."Nữ hoàng, hoàng tử đem thức ăn đến cho người"Tiếng từ bên ngoài vọng vào, rồi một cậu bé chừng 15, 16 tuổi bừng khay thức ăn bằng vàng, và đầy đủ dinh dưỡng đến cho nàng. Đặt khay thức ăn bên cạnh bàn, rồi ngồi lên chiếc giường êm lót lông thú, với đôi mắt tròn xoe và cười tủm tỉm, cậu bé nhào vào lòng cô, hôn lên một tiếng thật kêu trên má Asisu."Shar, hôm nay em như thế nào?"Asisu, cũng xoa đầu cậu, cúi xuống hôn lên trán cậu gọi là chúc phúc. CHuyện này cũng đã thường tình lắm rồi, Shar là đứa em trai của ALgon, từ khi hắn không đến phòng nàng nữa, ngược lại cậu bé thường ngày luôn đem cơm đến cho nàng, ba bữa trong tuần cậu luôn nói líu ríu về những bài học vào mọi ngày. Trong căn phòng này, Asisu trở thành ma bệnh nên cũng không đi đâu nhiều, với lại nơi này không phải là của cô, đi loạn không chừng sẽ nhảy vào nơi nguy hiểm. Nhờ có SHar, Asisu mới cảm giác được cuộc sống này của cô ít buồn tẻ hơn rất nhiều.Shar, lắc nhanh cái đầu. Vui vẻ đem thìa cháo lớn huê huê trước miệng cô. Asisu nhìn cậu, lại rất phối hợp ăn ý mở miệng để cậu cho thức ăn vào miệng.Thật ra cậu nhóc này có bệnh, nên ít khi đi ra khỏi phòng mình, đó là lời của người hầu nói lại với tôi, nhưng từ khi đến phòng tôi rồi, Shar lại rất chăm chỉ học tập, tích góp thời gian chạy đếnc hơi với tôi, và còn rất chăm điều trị. Tôi nhìn cậu bé kì lạ này, tính tình có lẽ rất trẻ con nhưng khi ăn nói về mặt chính trị thì lại tỏ ra một khí thế lạnh lùng bức người. Và thằng nhóc này rất muốn có đứa em nhỏ, dù tôi giành thìa hay bát đến mức nào thì cậu vẫn muốn mớm thức ăn cho tôi, ba bốn lần thế tôi đành bỏ cuộc tranh giành với nhóc, và khẳng định nhóc này là ấu muội khống."Asisu, chị khi nào sẽ đi?""Là ngày mai, vắng ta lâu lắm rồi, Hạ Ai Cập sẽ lo lắng!"Đúng dù tất cả nhân dân ghét nàng, nhưng nàng mong Hạ Ai Cập còn một ai đó nhớ về nàng. Asisu mong những công sức bỏ ra bao năm cho nhân dân, thì đánh đổi một người con gái mới xuất hiện sẽ là lớn lao hơn.Shar nghe câu nói kia gương mặt thoáng chốc liền buồn, ánh buồn đó sẹt qua dáy mắt rồi nhanh mất, cậu đứng dậy, bưng khay thức ăn rời đi. Với bát cháo như vậy Asisu ăn đã đủ no, còn những thức ăn còn lại chỉ để trưng cho đẹp mắt. Shar tươi cười cúi chào cô rồi, nhảy chân sáo rời đi. Sau góc khuất, Shar gặp anh trai mình-Algon, hai người nhìn nhau gật đầu, rồi xoay người đi về hướng ngược lại, đợi ALgon đi khuất, Shar dừng cước bộ, quay mặt về hướng phòng Asisu, ánh mắt sâu thẳm hiện lên những điều khó nói. Lúc này Shar không phải đứa trẻ mà là khí tức lãnh ngạo và cô độc đến đáng thương. Một lát lâu sau, cậu mới giật mình rồi xoay người rời đi.--- ------ ------ ------ ------ -------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---Lúc này ở bên ngoài đế quốc Assysia, một toán quân cắm trại, binh chủng nghiêm ngặt. TRong lều, một tấm bản đồ bằng da đặt trên bàn, bên cạnh ba cái đầu tụ họp lại một chỗ, một người đưa tay vẽ vòng trên bản đồ, Hassan nhìn vòng tay vẽ của Unas liền cau mày khó chịu. Anh đẩy Minue ra một bên, bước ra khỏi lếu, hướng mắt nhìn về phía trời xanh thở dài."Asisu, đã qua ba tháng rồi!"

Asisu thần người ở đó được hai ngày, trong hai ngày đó Algon không đến gặp mặt cô lần nào nữa, đúng hơn hắn giữ lời hứa không để đứng trước mặt nàng. Algon luôn đứng sau góc cửa khuất, theo dõi từng cử chỉ của nàng. Được hai ngày hồi lại sức khỏe, cung nữ đưa Asisu ra bên ngoài đoán nắng và gió ấm, rồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Trước phòng nàng có rất nhiều hoa, đủ loại màu sắc, và đẹp nhất là loài hoa tím nở giữa mặt hồ nước trước sân. Nhưng nơi này, loại hoa này dường như là không có.

"Đóa hoa kia, là loài hoa của Ai Cập"

Nàng đưa tay chỉ về phía những đóa hoa tím đang khoe sắc trên mặt nước xanh ngắt, trong veo. Algon đứng sau bức tường liền thấy lòng vui hơn, những đóa hoa đó nàng đã thích, hắn biết nàng sẽ thích nó.

Cung nữ bên này nhìn theo ngón tay chỉ của cô gật đầu, nhún người một cái, cung kính trả lời

"Thưa nữ hoàng, những đóa hoa đó do đức vua dùng một số tiền lớn để đem hạt giống về cho người. Đức vua đã tự mình trồng chúng xuống đáy hồ để chúng dần lớn lên"

Asisu im lặng, thu tay lại, ánh mắt liếc nhìn đóa hoa kia một chút rồi theo cung nữ đỡ dậy bước vào phòng. Đóa hoa đó làm nàng nhớ đến Hạ Ai Cập, tiếc cơ thể của nàng hiện tại nếu ra ngoài chắc chắn sẽ bị chết giữa sa mạc nóng ẩm kia. Bao thời gian qua nàng không nhớ, chỉ nghe cung nữ bên cạnh nói về nàng vầ Algon ra sao, và nàng đã ngất đi đúng ba tháng trời. Asisu nghe xong chỉ cười trừ, vì sao a~? Thật ra với nàng, một giấc mơ cũng rất dài, mơ một giấc mất đi hai người đàn ông yêu nàng nhất trên đời, khi tỉnh lại là căn phòng trắng xóa, và đầy thuốc khử trùng của bệnh viện. Mơ thêm một giấc, nàng chuyển kiếp người, và mơ thêm một giấc nữa, nàng đã rời xa quê nhà mình đến ba tháng trời dài dằng dặng. Nàng không biết, nơi đó giờ ra sao, Carol đã đến nơi này, nếu có thể chỉ có thể họ nhớ đến cô ta thôi. Từ trước đến giờ, nhân dân chưa bao giờ để mắt đến nàng khi Carol đến, kiếp trước đã vậy, và có lẽ...kiếp này...

"Nữ hoàng, hoàng tử đem thức ăn đến cho người"

Tiếng từ bên ngoài vọng vào, rồi một cậu bé chừng 15, 16 tuổi bừng khay thức ăn bằng vàng, và đầy đủ dinh dưỡng đến cho nàng. Đặt khay thức ăn bên cạnh bàn, rồi ngồi lên chiếc giường êm lót lông thú, với đôi mắt tròn xoe và cười tủm tỉm, cậu bé nhào vào lòng cô, hôn lên một tiếng thật kêu trên má Asisu.

"Shar, hôm nay em như thế nào?"

Asisu, cũng xoa đầu cậu, cúi xuống hôn lên trán cậu gọi là chúc phúc. CHuyện này cũng đã thường tình lắm rồi, Shar là đứa em trai của ALgon, từ khi hắn không đến phòng nàng nữa, ngược lại cậu bé thường ngày luôn đem cơm đến cho nàng, ba bữa trong tuần cậu luôn nói líu ríu về những bài học vào mọi ngày. Trong căn phòng này, Asisu trở thành ma bệnh nên cũng không đi đâu nhiều, với lại nơi này không phải là của cô, đi loạn không chừng sẽ nhảy vào nơi nguy hiểm. Nhờ có SHar, Asisu mới cảm giác được cuộc sống này của cô ít buồn tẻ hơn rất nhiều.

Shar, lắc nhanh cái đầu. Vui vẻ đem thìa cháo lớn huê huê trước miệng cô. Asisu nhìn cậu, lại rất phối hợp ăn ý mở miệng để cậu cho thức ăn vào miệng.

Thật ra cậu nhóc này có bệnh, nên ít khi đi ra khỏi phòng mình, đó là lời của người hầu nói lại với tôi, nhưng từ khi đến phòng tôi rồi, Shar lại rất chăm chỉ học tập, tích góp thời gian chạy đếnc hơi với tôi, và còn rất chăm điều trị. Tôi nhìn cậu bé kì lạ này, tính tình có lẽ rất trẻ con nhưng khi ăn nói về mặt chính trị thì lại tỏ ra một khí thế lạnh lùng bức người. Và thằng nhóc này rất muốn có đứa em nhỏ, dù tôi giành thìa hay bát đến mức nào thì cậu vẫn muốn mớm thức ăn cho tôi, ba bốn lần thế tôi đành bỏ cuộc tranh giành với nhóc, và khẳng định nhóc này là ấu muội khống.

"Asisu, chị khi nào sẽ đi?"

"Là ngày mai, vắng ta lâu lắm rồi, Hạ Ai Cập sẽ lo lắng!"

Đúng dù tất cả nhân dân ghét nàng, nhưng nàng mong Hạ Ai Cập còn một ai đó nhớ về nàng. Asisu mong những công sức bỏ ra bao năm cho nhân dân, thì đánh đổi một người con gái mới xuất hiện sẽ là lớn lao hơn.

Shar nghe câu nói kia gương mặt thoáng chốc liền buồn, ánh buồn đó sẹt qua dáy mắt rồi nhanh mất, cậu đứng dậy, bưng khay thức ăn rời đi. Với bát cháo như vậy Asisu ăn đã đủ no, còn những thức ăn còn lại chỉ để trưng cho đẹp mắt. Shar tươi cười cúi chào cô rồi, nhảy chân sáo rời đi. Sau góc khuất, Shar gặp anh trai mình-Algon, hai người nhìn nhau gật đầu, rồi xoay người đi về hướng ngược lại, đợi ALgon đi khuất, Shar dừng cước bộ, quay mặt về hướng phòng Asisu, ánh mắt sâu thẳm hiện lên những điều khó nói. Lúc này Shar không phải đứa trẻ mà là khí tức lãnh ngạo và cô độc đến đáng thương. Một lát lâu sau, cậu mới giật mình rồi xoay người rời đi.

--- ------ ------ ------ ------ -------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Lúc này ở bên ngoài đế quốc Assysia, một toán quân cắm trại, binh chủng nghiêm ngặt. TRong lều, một tấm bản đồ bằng da đặt trên bàn, bên cạnh ba cái đầu tụ họp lại một chỗ, một người đưa tay vẽ vòng trên bản đồ, Hassan nhìn vòng tay vẽ của Unas liền cau mày khó chịu. Anh đẩy Minue ra một bên, bước ra khỏi lếu, hướng mắt nhìn về phía trời xanh thở dài.

"Asisu, đã qua ba tháng rồi!"

Vì Chàng Từng Phụ TaTác giả: chạng vạngTruyện Cổ Đại, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không( P/s: các nàng không cần ngạc nhiên khi lúc ta dùng tôi, lúc ta dùng cô. Tôi: là ý dẫn truyện do nhân vật chính nhìn thấy, suy nghĩ, hành động. Còn cô: là suy nghĩ, hành động của các nhân vật khác mà nữ chính không nhận thấy, không hiểu. Đại loại là không phải nữ chính) Trời về đêm của vùng sa mạc lạnh lắm. Gió phất từng loạn cát trắng thành những con rắn khổng lồ. Đêm nay ít sao quá rồi. Chỉ một chớp nhoé sáng, trời bắt đầu mưa. Mưa tầm tả, một cơn mưa lớn vào mùa đông năm nay. Ai đã từng nói Bọ cạp ( Thiên Yết) khi yêu sẽ giống tính cách của Asissu trong " Nữ Hoàng Ai Cập"? Ai đã từng nói với tôi rằng, nợ tiền kiếp dù trốn cũng phải trả nợ. Ai đã từng nhắc tôi rằng xuyên không là có thật? Ai từng nói đừng ghét hay thương bất cứ nhân vật nào trong truyện? Và ai đã từng thề non, hẹn biển, sống chết bên tôi mà giờ chỉ để tôi một mình trên thế giới này? Lạnh lắm. Rất lạnh. Ai đã từng dạy tôi cười, dạy tôi biết hát, ai đã từng dạy tôi? Ai đã từng dạy tôi...?? Và ai đã từng bỏ tôi ra đi… Asisu thần người ở đó được hai ngày, trong hai ngày đó Algon không đến gặp mặt cô lần nào nữa, đúng hơn hắn giữ lời hứa không để đứng trước mặt nàng. Algon luôn đứng sau góc cửa khuất, theo dõi từng cử chỉ của nàng. Được hai ngày hồi lại sức khỏe, cung nữ đưa Asisu ra bên ngoài đoán nắng và gió ấm, rồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Trước phòng nàng có rất nhiều hoa, đủ loại màu sắc, và đẹp nhất là loài hoa tím nở giữa mặt hồ nước trước sân. Nhưng nơi này, loại hoa này dường như là không có."Đóa hoa kia, là loài hoa của Ai Cập"Nàng đưa tay chỉ về phía những đóa hoa tím đang khoe sắc trên mặt nước xanh ngắt, trong veo. Algon đứng sau bức tường liền thấy lòng vui hơn, những đóa hoa đó nàng đã thích, hắn biết nàng sẽ thích nó.Cung nữ bên này nhìn theo ngón tay chỉ của cô gật đầu, nhún người một cái, cung kính trả lời"Thưa nữ hoàng, những đóa hoa đó do đức vua dùng một số tiền lớn để đem hạt giống về cho người. Đức vua đã tự mình trồng chúng xuống đáy hồ để chúng dần lớn lên"Asisu im lặng, thu tay lại, ánh mắt liếc nhìn đóa hoa kia một chút rồi theo cung nữ đỡ dậy bước vào phòng. Đóa hoa đó làm nàng nhớ đến Hạ Ai Cập, tiếc cơ thể của nàng hiện tại nếu ra ngoài chắc chắn sẽ bị chết giữa sa mạc nóng ẩm kia. Bao thời gian qua nàng không nhớ, chỉ nghe cung nữ bên cạnh nói về nàng vầ Algon ra sao, và nàng đã ngất đi đúng ba tháng trời. Asisu nghe xong chỉ cười trừ, vì sao a~? Thật ra với nàng, một giấc mơ cũng rất dài, mơ một giấc mất đi hai người đàn ông yêu nàng nhất trên đời, khi tỉnh lại là căn phòng trắng xóa, và đầy thuốc khử trùng của bệnh viện. Mơ thêm một giấc, nàng chuyển kiếp người, và mơ thêm một giấc nữa, nàng đã rời xa quê nhà mình đến ba tháng trời dài dằng dặng. Nàng không biết, nơi đó giờ ra sao, Carol đã đến nơi này, nếu có thể chỉ có thể họ nhớ đến cô ta thôi. Từ trước đến giờ, nhân dân chưa bao giờ để mắt đến nàng khi Carol đến, kiếp trước đã vậy, và có lẽ...kiếp này..."Nữ hoàng, hoàng tử đem thức ăn đến cho người"Tiếng từ bên ngoài vọng vào, rồi một cậu bé chừng 15, 16 tuổi bừng khay thức ăn bằng vàng, và đầy đủ dinh dưỡng đến cho nàng. Đặt khay thức ăn bên cạnh bàn, rồi ngồi lên chiếc giường êm lót lông thú, với đôi mắt tròn xoe và cười tủm tỉm, cậu bé nhào vào lòng cô, hôn lên một tiếng thật kêu trên má Asisu."Shar, hôm nay em như thế nào?"Asisu, cũng xoa đầu cậu, cúi xuống hôn lên trán cậu gọi là chúc phúc. CHuyện này cũng đã thường tình lắm rồi, Shar là đứa em trai của ALgon, từ khi hắn không đến phòng nàng nữa, ngược lại cậu bé thường ngày luôn đem cơm đến cho nàng, ba bữa trong tuần cậu luôn nói líu ríu về những bài học vào mọi ngày. Trong căn phòng này, Asisu trở thành ma bệnh nên cũng không đi đâu nhiều, với lại nơi này không phải là của cô, đi loạn không chừng sẽ nhảy vào nơi nguy hiểm. Nhờ có SHar, Asisu mới cảm giác được cuộc sống này của cô ít buồn tẻ hơn rất nhiều.Shar, lắc nhanh cái đầu. Vui vẻ đem thìa cháo lớn huê huê trước miệng cô. Asisu nhìn cậu, lại rất phối hợp ăn ý mở miệng để cậu cho thức ăn vào miệng.Thật ra cậu nhóc này có bệnh, nên ít khi đi ra khỏi phòng mình, đó là lời của người hầu nói lại với tôi, nhưng từ khi đến phòng tôi rồi, Shar lại rất chăm chỉ học tập, tích góp thời gian chạy đếnc hơi với tôi, và còn rất chăm điều trị. Tôi nhìn cậu bé kì lạ này, tính tình có lẽ rất trẻ con nhưng khi ăn nói về mặt chính trị thì lại tỏ ra một khí thế lạnh lùng bức người. Và thằng nhóc này rất muốn có đứa em nhỏ, dù tôi giành thìa hay bát đến mức nào thì cậu vẫn muốn mớm thức ăn cho tôi, ba bốn lần thế tôi đành bỏ cuộc tranh giành với nhóc, và khẳng định nhóc này là ấu muội khống."Asisu, chị khi nào sẽ đi?""Là ngày mai, vắng ta lâu lắm rồi, Hạ Ai Cập sẽ lo lắng!"Đúng dù tất cả nhân dân ghét nàng, nhưng nàng mong Hạ Ai Cập còn một ai đó nhớ về nàng. Asisu mong những công sức bỏ ra bao năm cho nhân dân, thì đánh đổi một người con gái mới xuất hiện sẽ là lớn lao hơn.Shar nghe câu nói kia gương mặt thoáng chốc liền buồn, ánh buồn đó sẹt qua dáy mắt rồi nhanh mất, cậu đứng dậy, bưng khay thức ăn rời đi. Với bát cháo như vậy Asisu ăn đã đủ no, còn những thức ăn còn lại chỉ để trưng cho đẹp mắt. Shar tươi cười cúi chào cô rồi, nhảy chân sáo rời đi. Sau góc khuất, Shar gặp anh trai mình-Algon, hai người nhìn nhau gật đầu, rồi xoay người đi về hướng ngược lại, đợi ALgon đi khuất, Shar dừng cước bộ, quay mặt về hướng phòng Asisu, ánh mắt sâu thẳm hiện lên những điều khó nói. Lúc này Shar không phải đứa trẻ mà là khí tức lãnh ngạo và cô độc đến đáng thương. Một lát lâu sau, cậu mới giật mình rồi xoay người rời đi.--- ------ ------ ------ ------ -------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---Lúc này ở bên ngoài đế quốc Assysia, một toán quân cắm trại, binh chủng nghiêm ngặt. TRong lều, một tấm bản đồ bằng da đặt trên bàn, bên cạnh ba cái đầu tụ họp lại một chỗ, một người đưa tay vẽ vòng trên bản đồ, Hassan nhìn vòng tay vẽ của Unas liền cau mày khó chịu. Anh đẩy Minue ra một bên, bước ra khỏi lếu, hướng mắt nhìn về phía trời xanh thở dài."Asisu, đã qua ba tháng rồi!"

Chương 25: Âm thầm