Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa, rải một đường dài xuống phòng. Gió đẩy rèm cửa mỏng phất phơ. Âm Thanh nhẹ nhàng của chú chim nhỏ hót líu lo trên cây. Những giọt sương còn đọng trên những nụ hóa mới nở. Xinh xắn mà quyến rủ.
( P/s: các nàng không cần ngạc nhiên khi lúc ta dùng tôi, lúc ta dùng cô.
Tôi: là ý dẫn truyện do nhân vật chính nhìn thấy, suy nghĩ, hành động.
Còn cô: là suy nghĩ, hành động của các nhân vật khác mà nữ chính không nhận thấy, không hiểu. Đại loại là không phải nữ chính)
Kyoto, một đêm mùa đông, mưa tuyết.
Sống trong ngôi đỉnh cao của giàu sang và phú quý, được người đời ca tụng. Hào hoa, xinh đẹp, thiên tài, và được nhiêu người dùng mình làm cái gương. 
Vui không? Hạnh phúc không?
Đêm, bóng tối bao trùng mọi nơi, từng cơn gió thổi qua khẽ lá như tiếng rít của thiên nhiên, những đám mây chập chờn lướn qua bầu trời như những linh hồn lang thang, chỉ còn vầng trăng vằng vặc đưa ánh trăng yếu ớt chiếu rọi giữa trời, ánh sáng đêm xuyên qua bóng đêm trong rừng tạo thành những đó