Tác giả:

( P/s: các nàng không cần ngạc nhiên khi lúc ta dùng tôi, lúc ta dùng cô. Tôi: là ý dẫn truyện do nhân vật chính nhìn thấy, suy nghĩ, hành động. Còn cô: là suy nghĩ, hành động của các nhân vật khác mà nữ chính không nhận thấy, không hiểu. Đại loại là không phải nữ chính) Trời về đêm của vùng sa mạc lạnh lắm. Gió phất từng loạn cát trắng thành những con rắn khổng lồ. Đêm nay ít sao quá rồi. Chỉ một chớp nhoé sáng, trời bắt đầu mưa. Mưa tầm tả, một cơn mưa lớn vào mùa đông năm nay. Ai đã từng nói Bọ cạp ( Thiên Yết) khi yêu sẽ giống tính cách của Asissu trong " Nữ Hoàng Ai Cập"? Ai đã từng nói với tôi rằng, nợ tiền kiếp dù trốn cũng phải trả nợ. Ai đã từng nhắc tôi rằng xuyên không là có thật? Ai từng nói đừng ghét hay thương bất cứ nhân vật nào trong truyện? Và ai đã từng thề non, hẹn biển, sống chết bên tôi mà giờ chỉ để tôi một mình trên thế giới này? Lạnh lắm. Rất lạnh. Ai đã từng dạy tôi cười, dạy tôi biết hát, ai đã từng dạy tôi? Ai đã từng dạy tôi...?? Và ai đã từng bỏ tôi ra đi…

Chương 30: Nước

Vì Chàng Từng Phụ TaTác giả: chạng vạngTruyện Cổ Đại, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không( P/s: các nàng không cần ngạc nhiên khi lúc ta dùng tôi, lúc ta dùng cô. Tôi: là ý dẫn truyện do nhân vật chính nhìn thấy, suy nghĩ, hành động. Còn cô: là suy nghĩ, hành động của các nhân vật khác mà nữ chính không nhận thấy, không hiểu. Đại loại là không phải nữ chính) Trời về đêm của vùng sa mạc lạnh lắm. Gió phất từng loạn cát trắng thành những con rắn khổng lồ. Đêm nay ít sao quá rồi. Chỉ một chớp nhoé sáng, trời bắt đầu mưa. Mưa tầm tả, một cơn mưa lớn vào mùa đông năm nay. Ai đã từng nói Bọ cạp ( Thiên Yết) khi yêu sẽ giống tính cách của Asissu trong " Nữ Hoàng Ai Cập"? Ai đã từng nói với tôi rằng, nợ tiền kiếp dù trốn cũng phải trả nợ. Ai đã từng nhắc tôi rằng xuyên không là có thật? Ai từng nói đừng ghét hay thương bất cứ nhân vật nào trong truyện? Và ai đã từng thề non, hẹn biển, sống chết bên tôi mà giờ chỉ để tôi một mình trên thế giới này? Lạnh lắm. Rất lạnh. Ai đã từng dạy tôi cười, dạy tôi biết hát, ai đã từng dạy tôi? Ai đã từng dạy tôi...?? Và ai đã từng bỏ tôi ra đi… Bốn người cùng hướng khúc sông Nile đổ mà phi ngựa chạy đi. Algon đem con ngựa của Asisu thay đổi, hắn từ trên ngựa mình ra lệnh cho quân lính đưa dân đi sơ tán gấp. Những nơi trú ngụ trên nuối giờ đã không còn an toàn."Mau đưa người dân lên vùng đất cao hơn!""Đức vua, hiện tại không kịp, người dân quá đông không kể người già và trẻ nhỏ!"Một người lính chạy đến thông báo. Algon cau mày, ra lệnh người lính kia làm những gì nhanh nhất có thể. Hắn hiện tại đặt mọi hi vọng vào nàng, Asisu. Về phía Asisu, cô cấp tốc chạy đến bên bờ đê chắn, nhìn xuống dòng sông. Nó như một bức tường rào rất chắc chắn, những thứ nào cần bỏ xuống chắn nước đã là ở dưới giữa dòng. Nước sông Nile ngày một lên cao, đổ ào ạc nơi nguồn xuống, có thể tràn ra ngoài bờ. Nước dưới chân đang lang rộng."Asisu đến đây, nơi này quá nguy hiểm!"Memphis, ôm eo cô nhấc lên ngựa, rời đi sau đó, hắn không thể hủy đi cái đê chắn kia, dòng nước này rất mạnh chỉ sau vài phút đồng hồ nó sẽ tràn ngập nơi này. Tôi bị ôm lên ngựa, cứ thế rời đi. Nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn nơi đáy thác kia, lòng liền hoảng sợ Tôi nhớ rồi, trong cái ngày đó, Carol bị Algon bắt trên đường đi chơi. Ừm đúng là cô ta đi chơi, và Algon dụ dỗ. Lúc này cô ta đã là hoàng phi của Ai Cập cổ đại. Bắt cóc một hoàng phi ham chơi không lo chính sự thì rất dễ dàng với hắn. Sau này Memphis hình như tức giận mà đem quân đánh, đáng tiếc nhiều ngày như vậy chỉ có thể phá được một thành trì. Carol gửi thư nói dòng nước sông Nile sẽ đổi hướng nên Memphis đã tìm mọi cách ngăn dòng nước lại. Tôi còn nhớ khi đó mình ngồi trên điện, nghe được tin liền tái xanh mặt. Dòng nước sông Nile đã cuốn trôi, xóa sạch tất cả đế quốc Assysia, sau này cô cũng không còn nghe tin tức gì về người dân hay đế vương của đế quốc Assysia nữa. Cũng có thể mất đất nước họ đã phải chạy đi tứ xứ. Tôi còn nhớ, năm đó mùa vụ thất thoát, triều đình lại đánh thế cao, nhân dân dường như muốn bạo loạn, trong số người dân bạo loạn đó, hình như lúc tôi vô tình nhìn thấy ấn kí của người Assysia trên ngực gần cổ phía bên trái. Dấu ấn mà người đế quốc đó luôn có, sau này tôi cũng không nhớ nó nữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người dân mất đi quê hương và cả người thân của mình có chắc họ sống tốt?"Asisu, không xong. Nàng mau trở lại với Hạ Ai Cập, còn chuyện nơi này để ta!"Memphis bỏ cô xuống ngựa đem một con ngựa khác giúp cô trèo lên. Tôi nhìn đứa em mình làm những hành động kì lạ, liền nắm chặt dây cương, phi ngựa vờ đến Hạ Ai Cập.Memphis thấy Asisu đi xa, liền xoay người ra lệnh cho quân lính rút quân. Hắn không muốn Algon sống, thế thôi.Đến khi một đoạn xa khỏi thành trấn, tôi mới bỏ ngựa xoay người chạy vào rừng hoang, chạy đến một đoạn, đến bên đập của đế quốc Assysia. Thành này là nơi kiên cố nhất trong vùng, và là một thành trấn được tự hào nhất từ trước đến giờ. Memphis nhắm vào thành này để phá vỡ, và đưa nước lũ đi vào. "Leng keng..."Tiếng động từ tà áo bay theo gió, với tiếng nhạc của nước khiến lòng người nghe thật yên bình. Mây đen kéo đến bầu trời, mưa bắt đầu đổ. Đúng Asisu còn nhớ khi đó mưa cũng đổ xuống như thế dưới bầu trời Asysia, mà mọi người gọi là một cách để các thần linh giúp mình. Và đem đi những sinh mạng vô tội, đó là cách mọi người nghĩ một vị thần có thể làm."*S*S, con nghĩ sao lại ở nơi này?""Anuket"Asisu xoay người nhìn lại, nữ nhân kia đã đứng sau lưng nàng rất lâu rồi. Anuket là nữ thần sông Nile, bà đã canh giữ dòng sông và điều tiết nguồn nước ở đây lâu lắm rồi. Hôm nay như mọi bà đến kiểm tra các lượng chảy của dòng sông liền phát hiện điều kì lạ. Liền đi dọc theo trên cạn tìm hiểu lại thấy Asisu đứng dưới vách tường này. Nơi này nước chuyển chiều sẽ rất nguy hiểm cho cô bé."*S*S, mau đến chỗ cao, nơi này nguy hiểm!""Anuket đúng lúc cháu muốn gặp dì, giúp cháu phá vỡ bờ đê"Asisu không để ý lời nói cảnh báo nguy hiểm của bà. Điều cô đang nghĩ đến liền xuất hiện, vậy nên nhờ giúp đỡ gấp. Anuket nghe thế liền cau mày."Trò này là ai bày ra?""Không biết, nhưng dì giúp cháu đúng không ạ!""Với sức lực của ta sẽ chẳng giúp được gì. Nhưng nếu..."Anuket trầm tư một lát, liền ôm Asisu đến bên bờ cao."Ta không có khả năng nhưng nếu được sẽ có người khác. Còn con, dù là thần nhưng thân xác là người không thể đặt mình nơi nguy hiểm được. Mau giúp người dân sơ tán đã!"Asisu gật đầu, xoay người rời đi. Anuket nhìn bóng cô liền biến mất ngay sau đó, bà cần làm một số chuyện.Asisu trở lại phía Algon, hắn nhìn nàng như người ngoài hành tinh. Khi hắn đang chăm sóc thương binh, liền đứng dậy kéo tay nàng ra ngoài."Asisu đi về chỗ nàng cho ta!""Ta có chuyện cần làm!""Không cần, đất nước ta, ta sẽ lo về ngay cho ta!""Ngươi thật ngang ngược!""Từ đầu ta đã vậy rồi. Đi ngay!"Asisu bị đẩy ngã ra nền đất, cô cắn răng ngồi dậy, dưới chân cũng đã trầy sướt. Dù tức nhưng với cô không thể nói được gì, hôm nay xảy ra kế sự như thế này là vì cô. Nếu sức khỏe của cô tốt hơn, nếu cô lúc đó cô có sức để chống lại mấy tên kia, hoặc ít nhất là việc gào thét để không bị ném xuống sông thì có lẽ. Quân Memphis cũng không thay đổi chiều nước chảy như thế này. 

Bốn người cùng hướng khúc sông Nile đổ mà phi ngựa chạy đi. Algon đem con ngựa của Asisu thay đổi, hắn từ trên ngựa mình ra lệnh cho quân lính đưa dân đi sơ tán gấp. Những nơi trú ngụ trên nuối giờ đã không còn an toàn.

"Mau đưa người dân lên vùng đất cao hơn!"

"Đức vua, hiện tại không kịp, người dân quá đông không kể người già và trẻ nhỏ!"

Một người lính chạy đến thông báo. Algon cau mày, ra lệnh người lính kia làm những gì nhanh nhất có thể. Hắn hiện tại đặt mọi hi vọng vào nàng, Asisu. 

Về phía Asisu, cô cấp tốc chạy đến bên bờ đê chắn, nhìn xuống dòng sông. Nó như một bức tường rào rất chắc chắn, những thứ nào cần bỏ xuống chắn nước đã là ở dưới giữa dòng. Nước sông Nile ngày một lên cao, đổ ào ạc nơi nguồn xuống, có thể tràn ra ngoài bờ. Nước dưới chân đang lang rộng.

"Asisu đến đây, nơi này quá nguy hiểm!"

Memphis, ôm eo cô nhấc lên ngựa, rời đi sau đó, hắn không thể hủy đi cái đê chắn kia, dòng nước này rất mạnh chỉ sau vài phút đồng hồ nó sẽ tràn ngập nơi này. 

Tôi bị ôm lên ngựa, cứ thế rời đi. Nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn nơi đáy thác kia, lòng liền hoảng sợ Tôi nhớ rồi, trong cái ngày đó, Carol bị Algon bắt trên đường đi chơi. Ừm đúng là cô ta đi chơi, và Algon dụ dỗ. Lúc này cô ta đã là hoàng phi của Ai Cập cổ đại. Bắt cóc một hoàng phi ham chơi không lo chính sự thì rất dễ dàng với hắn. Sau này Memphis hình như tức giận mà đem quân đánh, đáng tiếc nhiều ngày như vậy chỉ có thể phá được một thành trì. Carol gửi thư nói dòng nước sông Nile sẽ đổi hướng nên Memphis đã tìm mọi cách ngăn dòng nước lại. 

Tôi còn nhớ khi đó mình ngồi trên điện, nghe được tin liền tái xanh mặt. Dòng nước sông Nile đã cuốn trôi, xóa sạch tất cả đế quốc Assysia, sau này cô cũng không còn nghe tin tức gì về người dân hay đế vương của đế quốc Assysia nữa. Cũng có thể mất đất nước họ đã phải chạy đi tứ xứ. Tôi còn nhớ, năm đó mùa vụ thất thoát, triều đình lại đánh thế cao, nhân dân dường như muốn bạo loạn, trong số người dân bạo loạn đó, hình như lúc tôi vô tình nhìn thấy ấn kí của người Assysia trên ngực gần cổ phía bên trái. Dấu ấn mà người đế quốc đó luôn có, sau này tôi cũng không nhớ nó nữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người dân mất đi quê hương và cả người thân của mình có chắc họ sống tốt?

"Asisu, không xong. Nàng mau trở lại với Hạ Ai Cập, còn chuyện nơi này để ta!"

Memphis bỏ cô xuống ngựa đem một con ngựa khác giúp cô trèo lên. 

Tôi nhìn đứa em mình làm những hành động kì lạ, liền nắm chặt dây cương, phi ngựa vờ đến Hạ Ai Cập.

Memphis thấy Asisu đi xa, liền xoay người ra lệnh cho quân lính rút quân. Hắn không muốn Algon sống, thế thôi.

Đến khi một đoạn xa khỏi thành trấn, tôi mới bỏ ngựa xoay người chạy vào rừng hoang, chạy đến một đoạn, đến bên đập của đế quốc Assysia. Thành này là nơi kiên cố nhất trong vùng, và là một thành trấn được tự hào nhất từ trước đến giờ. Memphis nhắm vào thành này để phá vỡ, và đưa nước lũ đi vào. 

"Leng keng..."

Tiếng động từ tà áo bay theo gió, với tiếng nhạc của nước khiến lòng người nghe thật yên bình. Mây đen kéo đến bầu trời, mưa bắt đầu đổ. Đúng Asisu còn nhớ khi đó mưa cũng đổ xuống như thế dưới bầu trời Asysia, mà mọi người gọi là một cách để các thần linh giúp mình. Và đem đi những sinh mạng vô tội, đó là cách mọi người nghĩ một vị thần có thể làm.

"*S*S, con nghĩ sao lại ở nơi này?"

"Anuket"

Asisu xoay người nhìn lại, nữ nhân kia đã đứng sau lưng nàng rất lâu rồi. Anuket là nữ thần sông Nile, bà đã canh giữ dòng sông và điều tiết nguồn nước ở đây lâu lắm rồi. Hôm nay như mọi bà đến kiểm tra các lượng chảy của dòng sông liền phát hiện điều kì lạ. Liền đi dọc theo trên cạn tìm hiểu lại thấy Asisu đứng dưới vách tường này. Nơi này nước chuyển chiều sẽ rất nguy hiểm cho cô bé.

"*S*S, mau đến chỗ cao, nơi này nguy hiểm!"

"Anuket đúng lúc cháu muốn gặp dì, giúp cháu phá vỡ bờ đê"

Asisu không để ý lời nói cảnh báo nguy hiểm của bà. Điều cô đang nghĩ đến liền xuất hiện, vậy nên nhờ giúp đỡ gấp. 

Anuket nghe thế liền cau mày.

"Trò này là ai bày ra?"

"Không biết, nhưng dì giúp cháu đúng không ạ!"

"Với sức lực của ta sẽ chẳng giúp được gì. Nhưng nếu..."

Anuket trầm tư một lát, liền ôm Asisu đến bên bờ cao.

"Ta không có khả năng nhưng nếu được sẽ có người khác. Còn con, dù là thần nhưng thân xác là người không thể đặt mình nơi nguy hiểm được. Mau giúp người dân sơ tán đã!"

Asisu gật đầu, xoay người rời đi. Anuket nhìn bóng cô liền biến mất ngay sau đó, bà cần làm một số chuyện.

Asisu trở lại phía Algon, hắn nhìn nàng như người ngoài hành tinh. Khi hắn đang chăm sóc thương binh, liền đứng dậy kéo tay nàng ra ngoài.

"Asisu đi về chỗ nàng cho ta!"

"Ta có chuyện cần làm!"

"Không cần, đất nước ta, ta sẽ lo về ngay cho ta!"

"Ngươi thật ngang ngược!"

"Từ đầu ta đã vậy rồi. Đi ngay!"

Asisu bị đẩy ngã ra nền đất, cô cắn răng ngồi dậy, dưới chân cũng đã trầy sướt. Dù tức nhưng với cô không thể nói được gì, hôm nay xảy ra kế sự như thế này là vì cô. Nếu sức khỏe của cô tốt hơn, nếu cô lúc đó cô có sức để chống lại mấy tên kia, hoặc ít nhất là việc gào thét để không bị ném xuống sông thì có lẽ. Quân Memphis cũng không thay đổi chiều nước chảy như thế này. 

Vì Chàng Từng Phụ TaTác giả: chạng vạngTruyện Cổ Đại, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không( P/s: các nàng không cần ngạc nhiên khi lúc ta dùng tôi, lúc ta dùng cô. Tôi: là ý dẫn truyện do nhân vật chính nhìn thấy, suy nghĩ, hành động. Còn cô: là suy nghĩ, hành động của các nhân vật khác mà nữ chính không nhận thấy, không hiểu. Đại loại là không phải nữ chính) Trời về đêm của vùng sa mạc lạnh lắm. Gió phất từng loạn cát trắng thành những con rắn khổng lồ. Đêm nay ít sao quá rồi. Chỉ một chớp nhoé sáng, trời bắt đầu mưa. Mưa tầm tả, một cơn mưa lớn vào mùa đông năm nay. Ai đã từng nói Bọ cạp ( Thiên Yết) khi yêu sẽ giống tính cách của Asissu trong " Nữ Hoàng Ai Cập"? Ai đã từng nói với tôi rằng, nợ tiền kiếp dù trốn cũng phải trả nợ. Ai đã từng nhắc tôi rằng xuyên không là có thật? Ai từng nói đừng ghét hay thương bất cứ nhân vật nào trong truyện? Và ai đã từng thề non, hẹn biển, sống chết bên tôi mà giờ chỉ để tôi một mình trên thế giới này? Lạnh lắm. Rất lạnh. Ai đã từng dạy tôi cười, dạy tôi biết hát, ai đã từng dạy tôi? Ai đã từng dạy tôi...?? Và ai đã từng bỏ tôi ra đi… Bốn người cùng hướng khúc sông Nile đổ mà phi ngựa chạy đi. Algon đem con ngựa của Asisu thay đổi, hắn từ trên ngựa mình ra lệnh cho quân lính đưa dân đi sơ tán gấp. Những nơi trú ngụ trên nuối giờ đã không còn an toàn."Mau đưa người dân lên vùng đất cao hơn!""Đức vua, hiện tại không kịp, người dân quá đông không kể người già và trẻ nhỏ!"Một người lính chạy đến thông báo. Algon cau mày, ra lệnh người lính kia làm những gì nhanh nhất có thể. Hắn hiện tại đặt mọi hi vọng vào nàng, Asisu. Về phía Asisu, cô cấp tốc chạy đến bên bờ đê chắn, nhìn xuống dòng sông. Nó như một bức tường rào rất chắc chắn, những thứ nào cần bỏ xuống chắn nước đã là ở dưới giữa dòng. Nước sông Nile ngày một lên cao, đổ ào ạc nơi nguồn xuống, có thể tràn ra ngoài bờ. Nước dưới chân đang lang rộng."Asisu đến đây, nơi này quá nguy hiểm!"Memphis, ôm eo cô nhấc lên ngựa, rời đi sau đó, hắn không thể hủy đi cái đê chắn kia, dòng nước này rất mạnh chỉ sau vài phút đồng hồ nó sẽ tràn ngập nơi này. Tôi bị ôm lên ngựa, cứ thế rời đi. Nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn nơi đáy thác kia, lòng liền hoảng sợ Tôi nhớ rồi, trong cái ngày đó, Carol bị Algon bắt trên đường đi chơi. Ừm đúng là cô ta đi chơi, và Algon dụ dỗ. Lúc này cô ta đã là hoàng phi của Ai Cập cổ đại. Bắt cóc một hoàng phi ham chơi không lo chính sự thì rất dễ dàng với hắn. Sau này Memphis hình như tức giận mà đem quân đánh, đáng tiếc nhiều ngày như vậy chỉ có thể phá được một thành trì. Carol gửi thư nói dòng nước sông Nile sẽ đổi hướng nên Memphis đã tìm mọi cách ngăn dòng nước lại. Tôi còn nhớ khi đó mình ngồi trên điện, nghe được tin liền tái xanh mặt. Dòng nước sông Nile đã cuốn trôi, xóa sạch tất cả đế quốc Assysia, sau này cô cũng không còn nghe tin tức gì về người dân hay đế vương của đế quốc Assysia nữa. Cũng có thể mất đất nước họ đã phải chạy đi tứ xứ. Tôi còn nhớ, năm đó mùa vụ thất thoát, triều đình lại đánh thế cao, nhân dân dường như muốn bạo loạn, trong số người dân bạo loạn đó, hình như lúc tôi vô tình nhìn thấy ấn kí của người Assysia trên ngực gần cổ phía bên trái. Dấu ấn mà người đế quốc đó luôn có, sau này tôi cũng không nhớ nó nữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người dân mất đi quê hương và cả người thân của mình có chắc họ sống tốt?"Asisu, không xong. Nàng mau trở lại với Hạ Ai Cập, còn chuyện nơi này để ta!"Memphis bỏ cô xuống ngựa đem một con ngựa khác giúp cô trèo lên. Tôi nhìn đứa em mình làm những hành động kì lạ, liền nắm chặt dây cương, phi ngựa vờ đến Hạ Ai Cập.Memphis thấy Asisu đi xa, liền xoay người ra lệnh cho quân lính rút quân. Hắn không muốn Algon sống, thế thôi.Đến khi một đoạn xa khỏi thành trấn, tôi mới bỏ ngựa xoay người chạy vào rừng hoang, chạy đến một đoạn, đến bên đập của đế quốc Assysia. Thành này là nơi kiên cố nhất trong vùng, và là một thành trấn được tự hào nhất từ trước đến giờ. Memphis nhắm vào thành này để phá vỡ, và đưa nước lũ đi vào. "Leng keng..."Tiếng động từ tà áo bay theo gió, với tiếng nhạc của nước khiến lòng người nghe thật yên bình. Mây đen kéo đến bầu trời, mưa bắt đầu đổ. Đúng Asisu còn nhớ khi đó mưa cũng đổ xuống như thế dưới bầu trời Asysia, mà mọi người gọi là một cách để các thần linh giúp mình. Và đem đi những sinh mạng vô tội, đó là cách mọi người nghĩ một vị thần có thể làm."*S*S, con nghĩ sao lại ở nơi này?""Anuket"Asisu xoay người nhìn lại, nữ nhân kia đã đứng sau lưng nàng rất lâu rồi. Anuket là nữ thần sông Nile, bà đã canh giữ dòng sông và điều tiết nguồn nước ở đây lâu lắm rồi. Hôm nay như mọi bà đến kiểm tra các lượng chảy của dòng sông liền phát hiện điều kì lạ. Liền đi dọc theo trên cạn tìm hiểu lại thấy Asisu đứng dưới vách tường này. Nơi này nước chuyển chiều sẽ rất nguy hiểm cho cô bé."*S*S, mau đến chỗ cao, nơi này nguy hiểm!""Anuket đúng lúc cháu muốn gặp dì, giúp cháu phá vỡ bờ đê"Asisu không để ý lời nói cảnh báo nguy hiểm của bà. Điều cô đang nghĩ đến liền xuất hiện, vậy nên nhờ giúp đỡ gấp. Anuket nghe thế liền cau mày."Trò này là ai bày ra?""Không biết, nhưng dì giúp cháu đúng không ạ!""Với sức lực của ta sẽ chẳng giúp được gì. Nhưng nếu..."Anuket trầm tư một lát, liền ôm Asisu đến bên bờ cao."Ta không có khả năng nhưng nếu được sẽ có người khác. Còn con, dù là thần nhưng thân xác là người không thể đặt mình nơi nguy hiểm được. Mau giúp người dân sơ tán đã!"Asisu gật đầu, xoay người rời đi. Anuket nhìn bóng cô liền biến mất ngay sau đó, bà cần làm một số chuyện.Asisu trở lại phía Algon, hắn nhìn nàng như người ngoài hành tinh. Khi hắn đang chăm sóc thương binh, liền đứng dậy kéo tay nàng ra ngoài."Asisu đi về chỗ nàng cho ta!""Ta có chuyện cần làm!""Không cần, đất nước ta, ta sẽ lo về ngay cho ta!""Ngươi thật ngang ngược!""Từ đầu ta đã vậy rồi. Đi ngay!"Asisu bị đẩy ngã ra nền đất, cô cắn răng ngồi dậy, dưới chân cũng đã trầy sướt. Dù tức nhưng với cô không thể nói được gì, hôm nay xảy ra kế sự như thế này là vì cô. Nếu sức khỏe của cô tốt hơn, nếu cô lúc đó cô có sức để chống lại mấy tên kia, hoặc ít nhất là việc gào thét để không bị ném xuống sông thì có lẽ. Quân Memphis cũng không thay đổi chiều nước chảy như thế này. 

Chương 30: Nước