Năm ngày Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi. Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc. Bây giờ là đêm thứ sáu. Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt. Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện. Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức. Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàng Ngũ, tứ, tam, nhị,… Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nhất… Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất. Giờ tý đã đến ____ Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi…
Chương 457: Thượng cẳng chân hạ cẳng tay tuyên bố (34)
Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy HiểmTác giả: Diệp Phi DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNăm ngày Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi. Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc. Bây giờ là đêm thứ sáu. Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt. Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện. Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức. Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàng Ngũ, tứ, tam, nhị,… Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nhất… Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất. Giờ tý đã đến ____ Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi… Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây cả người chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu lên không thèm để ý người trước mắt là Liên Y có thầm cừu đại hận với mình mà vội vàng hỏi: "Đêm hôm đó ngươi chắc chắn không thấy ta cùng Dạ Huyền ở trong phòng?"Liên Y nghe Lâm Hồi Âm hỏi vậy càng khẳng định là nàng chột dạ, vậy nên ngưng cười nhìn Lâm Hồi Âm nói: "Sao ta có thể nhìn sai, chính ta chạy đến phòng của ngươi và Dạ Huyền nhìn xem, ngươi sợ phải không Lâm Hồi Âm? Không ngờ cũng có lúc ngươi thấy sợ..."Lấy được câu khẳng định, trong nháy mắt Lâm Hồi Âm chẳng nghĩ đến đại hội thử kiếm nữa, xoay người định đi tìm Dạ Huyền!Đúng vậy, nàng phải đi tìm Dạ Huyền, nàng muốn hỏi hắn cho rõ!Liên Y nhìn Lâm Hồi Âm chuẩn bị chạy trốn, trong nháy mắt lộ ra vẻ ngoan độc, muốn cũng không nghĩ vội đâm sau lưng Lâm Hồi Âm một nhát.Kiếm đâm vào lưng truyền đến một trận đau đớn cả người Lâm Hồi Âm dừng lại nhưng vẫn cắn chặt hàm răng đạp ngự kiếm bay đi.Liên Y làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nàng luôn hận chết Lâm Hồi Âm, nhất thời ngưng tụ tiên lực trong tay mạnh hơn, đâm vào lưng Lâm HỒi Âm, ánh mắt lộ ra sát khí cuồn cuộn, từng chữ một độc ác nhã ra: "Lâm Hồi Âm ngươi chét đi!"Nói xong nàng liền xuất cả đống đạo kiếm về phía Lâm Hồi Âm.Những đạo kiếm qung bắn đến sắp đâm vào da thịt Lâm Hồi Âm, khuấy cả người nàng thành từng mảnh vụn thì Lâm Hồi Âm mới bất giác tỉnh hồn, nhanh chóng xoay người muốn hóa giải chiêu thúc của Liên Y. Nhưng đã muộn Lâm Hồi Âm vừa mới ngưng tụ tiên lực thì những đạo kiếm kia đã đến trước mặt nàng.Lâm HỒi Âm thầm nghĩ lần này nàng xong rồi... Mới vừa rồi Liên Y tiết lộ thông tin kinh ngạc như vậy nên nhất thời quên mất hai người đang trogn cuộc tranh đấu, nếu những mũi kiếm này đánh trúng người nàng thì nhất định sẽ lành ít dữ nhiều...Nàng không thể chết trong đại hội thử kiếm này, nàng phải đi tìm Dạ Huyền, phải hỏi hắn rõ ràng người đàn ông đêm hôm khuya khoắt bắt cóc nàng có phải hắn không? Lâm Hồi Âm cố gắng thúc giục tiên lực trong cơ thể mình, nhưng mà vẫn không thay đổi được gì, nàng mơ hhoof cảm thấy Liên Y phía đội diện đang lộ ra nụ cười hết sức quỷ dị.Lâm Hồi Âm cảm thấy tức giận, Liên Y thật hèn hạ, thắng như vậy không anh hùng.Lâm Hồi Âm càng nghĩ càng thấy tức giận, bàn tay nàng cuộn chặt thành quả đấm, trong giây phút kiếm kia sắp đâm trúng thân thẻ nàng thì chiếc nhẫn trên ngón tay bỗng phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Đánh tan toàn bộ kiếm quang trước mắt Lâm Hồi Âm thành mảnh vụn, sau đó bay thẳng vè phái Liên Y..........Tất cả mọi người dưới giáo trường chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng giữa không trùng, không biết bên trong Lâm Hồi Âm và Liên Y đánh nhau như thế nào. MỌi người đang suy đoán ai thắng ai bại lại đột nhiên thấy một tầng ánh sáng xanh trắng giữa bầu trời. Tốc độ của ánh sáng lạ kia cực nhanh, cực kỳ chói mắt.
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây cả người chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu lên không thèm để ý người trước mắt là Liên Y có thầm cừu đại hận với mình mà vội vàng hỏi: "Đêm hôm đó ngươi chắc chắn không thấy ta cùng Dạ Huyền ở trong phòng?"
Liên Y nghe Lâm Hồi Âm hỏi vậy càng khẳng định là nàng chột dạ, vậy nên ngưng cười nhìn Lâm Hồi Âm nói: "Sao ta có thể nhìn sai, chính ta chạy đến phòng của ngươi và Dạ Huyền nhìn xem, ngươi sợ phải không Lâm Hồi Âm? Không ngờ cũng có lúc ngươi thấy sợ..."
Lấy được câu khẳng định, trong nháy mắt Lâm Hồi Âm chẳng nghĩ đến đại hội thử kiếm nữa, xoay người định đi tìm Dạ Huyền!
Đúng vậy, nàng phải đi tìm Dạ Huyền, nàng muốn hỏi hắn cho rõ!
Liên Y nhìn Lâm Hồi Âm chuẩn bị chạy trốn, trong nháy mắt lộ ra vẻ ngoan độc, muốn cũng không nghĩ vội đâm sau lưng Lâm Hồi Âm một nhát.
Kiếm đâm vào lưng truyền đến một trận đau đớn cả người Lâm Hồi Âm dừng lại nhưng vẫn cắn chặt hàm răng đạp ngự kiếm bay đi.
Liên Y làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nàng luôn hận chết Lâm Hồi Âm, nhất thời ngưng tụ tiên lực trong tay mạnh hơn, đâm vào lưng Lâm HỒi Âm, ánh mắt lộ ra sát khí cuồn cuộn, từng chữ một độc ác nhã ra: "Lâm Hồi Âm ngươi chét đi!"
Nói xong nàng liền xuất cả đống đạo kiếm về phía Lâm Hồi Âm.
Những đạo kiếm qung bắn đến sắp đâm vào da thịt Lâm Hồi Âm, khuấy cả người nàng thành từng mảnh vụn thì Lâm Hồi Âm mới bất giác tỉnh hồn, nhanh chóng xoay người muốn hóa giải chiêu thúc của Liên Y. Nhưng đã muộn Lâm Hồi Âm vừa mới ngưng tụ tiên lực thì những đạo kiếm kia đã đến trước mặt nàng.
Lâm HỒi Âm thầm nghĩ lần này nàng xong rồi... Mới vừa rồi Liên Y tiết lộ thông tin kinh ngạc như vậy nên nhất thời quên mất hai người đang trogn cuộc tranh đấu, nếu những mũi kiếm này đánh trúng người nàng thì nhất định sẽ lành ít dữ nhiều...
Nàng không thể chết trong đại hội thử kiếm này, nàng phải đi tìm Dạ Huyền, phải hỏi hắn rõ ràng người đàn ông đêm hôm khuya khoắt bắt cóc nàng có phải hắn không? Lâm Hồi Âm cố gắng thúc giục tiên lực trong cơ thể mình, nhưng mà vẫn không thay đổi được gì, nàng mơ hhoof cảm thấy Liên Y phía đội diện đang lộ ra nụ cười hết sức quỷ dị.
Lâm Hồi Âm cảm thấy tức giận, Liên Y thật hèn hạ, thắng như vậy không anh hùng.
Lâm Hồi Âm càng nghĩ càng thấy tức giận, bàn tay nàng cuộn chặt thành quả đấm, trong giây phút kiếm kia sắp đâm trúng thân thẻ nàng thì chiếc nhẫn trên ngón tay bỗng phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Đánh tan toàn bộ kiếm quang trước mắt Lâm Hồi Âm thành mảnh vụn, sau đó bay thẳng vè phái Liên Y.
.........
Tất cả mọi người dưới giáo trường chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng giữa không trùng, không biết bên trong Lâm Hồi Âm và Liên Y đánh nhau như thế nào. MỌi người đang suy đoán ai thắng ai bại lại đột nhiên thấy một tầng ánh sáng xanh trắng giữa bầu trời. Tốc độ của ánh sáng lạ kia cực nhanh, cực kỳ chói mắt.
Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy HiểmTác giả: Diệp Phi DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhNăm ngày Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi. Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc. Bây giờ là đêm thứ sáu. Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt. Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện. Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức. Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàng Ngũ, tứ, tam, nhị,… Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nhất… Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất. Giờ tý đã đến ____ Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi… Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây cả người chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu lên không thèm để ý người trước mắt là Liên Y có thầm cừu đại hận với mình mà vội vàng hỏi: "Đêm hôm đó ngươi chắc chắn không thấy ta cùng Dạ Huyền ở trong phòng?"Liên Y nghe Lâm Hồi Âm hỏi vậy càng khẳng định là nàng chột dạ, vậy nên ngưng cười nhìn Lâm Hồi Âm nói: "Sao ta có thể nhìn sai, chính ta chạy đến phòng của ngươi và Dạ Huyền nhìn xem, ngươi sợ phải không Lâm Hồi Âm? Không ngờ cũng có lúc ngươi thấy sợ..."Lấy được câu khẳng định, trong nháy mắt Lâm Hồi Âm chẳng nghĩ đến đại hội thử kiếm nữa, xoay người định đi tìm Dạ Huyền!Đúng vậy, nàng phải đi tìm Dạ Huyền, nàng muốn hỏi hắn cho rõ!Liên Y nhìn Lâm Hồi Âm chuẩn bị chạy trốn, trong nháy mắt lộ ra vẻ ngoan độc, muốn cũng không nghĩ vội đâm sau lưng Lâm Hồi Âm một nhát.Kiếm đâm vào lưng truyền đến một trận đau đớn cả người Lâm Hồi Âm dừng lại nhưng vẫn cắn chặt hàm răng đạp ngự kiếm bay đi.Liên Y làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nàng luôn hận chết Lâm Hồi Âm, nhất thời ngưng tụ tiên lực trong tay mạnh hơn, đâm vào lưng Lâm HỒi Âm, ánh mắt lộ ra sát khí cuồn cuộn, từng chữ một độc ác nhã ra: "Lâm Hồi Âm ngươi chét đi!"Nói xong nàng liền xuất cả đống đạo kiếm về phía Lâm Hồi Âm.Những đạo kiếm qung bắn đến sắp đâm vào da thịt Lâm Hồi Âm, khuấy cả người nàng thành từng mảnh vụn thì Lâm Hồi Âm mới bất giác tỉnh hồn, nhanh chóng xoay người muốn hóa giải chiêu thúc của Liên Y. Nhưng đã muộn Lâm Hồi Âm vừa mới ngưng tụ tiên lực thì những đạo kiếm kia đã đến trước mặt nàng.Lâm HỒi Âm thầm nghĩ lần này nàng xong rồi... Mới vừa rồi Liên Y tiết lộ thông tin kinh ngạc như vậy nên nhất thời quên mất hai người đang trogn cuộc tranh đấu, nếu những mũi kiếm này đánh trúng người nàng thì nhất định sẽ lành ít dữ nhiều...Nàng không thể chết trong đại hội thử kiếm này, nàng phải đi tìm Dạ Huyền, phải hỏi hắn rõ ràng người đàn ông đêm hôm khuya khoắt bắt cóc nàng có phải hắn không? Lâm Hồi Âm cố gắng thúc giục tiên lực trong cơ thể mình, nhưng mà vẫn không thay đổi được gì, nàng mơ hhoof cảm thấy Liên Y phía đội diện đang lộ ra nụ cười hết sức quỷ dị.Lâm Hồi Âm cảm thấy tức giận, Liên Y thật hèn hạ, thắng như vậy không anh hùng.Lâm Hồi Âm càng nghĩ càng thấy tức giận, bàn tay nàng cuộn chặt thành quả đấm, trong giây phút kiếm kia sắp đâm trúng thân thẻ nàng thì chiếc nhẫn trên ngón tay bỗng phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Đánh tan toàn bộ kiếm quang trước mắt Lâm Hồi Âm thành mảnh vụn, sau đó bay thẳng vè phái Liên Y..........Tất cả mọi người dưới giáo trường chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng giữa không trùng, không biết bên trong Lâm Hồi Âm và Liên Y đánh nhau như thế nào. MỌi người đang suy đoán ai thắng ai bại lại đột nhiên thấy một tầng ánh sáng xanh trắng giữa bầu trời. Tốc độ của ánh sáng lạ kia cực nhanh, cực kỳ chói mắt.