“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 43: Xử trí theo Quân pháp
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Câu nói đó hoàn toàn đánh gãy Long Phù Nguyệt, nàng không khỏi nháy dựng lên, kêu lớn: “Ngươi là cái tên chết bầm, đối với đào binh không phải là mất đầu thôi sao, đến đây! Đến đây! Đến đây! Đầu của ta ngay tại chỗ này, ngươi cầm đi. Cùng lắm là hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán!”Nàng sốt ruột, liền đem những lời của thổ phỉ trong TV nói ra. Rất có phong thái hào hùng khí thế, tư thế tráng sĩ thà chết cũng không chịu khuất nhục.Phượng Thiên Vũ cười ha hả, đứng lên, sờ sờ đầu nàng: “Cái đầu này, bổn Vương tạm thời không muốn, trước gởi lại cho ngươi giữ đi, nhưng mà bổn Vương luôn công tư rõ ràng, phạt lần này đương nhiên phải làm.”Hắn ôm nàng giống như ôm con gà, đi về hướng trạm gác: “Cục cưng, đi thôi!”Phi thân bay lên, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy gió thổi phù phù bên tai, thân mình theo hắn lúc cao lúc thấp. Sợ tới mức nàng không để ý hình tượng, ôm chặt cổ hắn, nhắm chặt hai mắt, chỉ sợ buông lỏng tay liền ngã xuống tan xương nát thịt…Đến khi bên tai không còn tiếng gió gào thét, nàng mới chậm rãi mở to hai mắt.Chính là đại doanh cùng lều trại quen thuộc.Chỉ một tí công phu hắn liền đem nàng trở lại! Trời ạ, nàng mệt mỏi chạy mất nửa đêm, thì ra đều là đi vòng vèo trong núi!Khác hẳn với lúc nàng chạy trốn, giờ tất cả các lều đều là đèn đuốc sáng trưng.Phượng Thiên Vũ ném Long Phù Nguyệt giống như con bạch tuộc đang ôm chặt lấy hắn xuống, hướng một đội binh lính phân phó một câu: “Đã bắt được đào phạm, ném tín hiệu truyền những binh lính khác trở về.”Phượng Thiên Vũ liếc qua Long Phù Nguyệt, thấy khuôn mặt nàng bị dọa đến trắng bệch, vẫn cố tình làm bộ mắt thấy chết không sợ, gợi lên một nụ cười tà thản nhiên nói: “Y theo quân pháp xử trí.”Long Phù Nguyệt cuối cùng hiểu được thế nào là y theo quân pháp xử trí.Nàng bị đánh hai mươi đại bản!Côn côn đỏ thẳm đánh cho nàng đến mông nở hoa.Vốn y theo quân pháp, đào binh bị bắt trở về bị đánh bốn mưoi đại bản. Nhưng Long Phù Nguyệt tiếng kêu thảm thiết rất thê lương, giống như giết heo ( ^o^). Kêu đến mọi người cả hai doanh trại đều nghe.
Câu nói đó hoàn toàn đánh gãy Long Phù Nguyệt, nàng không khỏi nháy dựng lên, kêu lớn: “Ngươi là cái tên chết bầm, đối với đào binh không phải là mất đầu thôi sao, đến đây! Đến đây! Đến đây! Đầu của ta ngay tại chỗ này, ngươi cầm đi. Cùng lắm là hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán!”
Nàng sốt ruột, liền đem những lời của thổ phỉ trong TV nói ra. Rất có phong thái hào hùng khí thế, tư thế tráng sĩ thà chết cũng không chịu khuất nhục.
Phượng Thiên Vũ cười ha hả, đứng lên, sờ sờ đầu nàng: “Cái đầu này, bổn Vương tạm thời không muốn, trước gởi lại cho ngươi giữ đi, nhưng mà bổn Vương luôn công tư rõ ràng, phạt lần này đương nhiên phải làm.”
Hắn ôm nàng giống như ôm con gà, đi về hướng trạm gác: “Cục cưng, đi thôi!”
Phi thân bay lên, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy gió thổi phù phù bên tai, thân mình theo hắn lúc cao lúc thấp. Sợ tới mức nàng không để ý hình tượng, ôm chặt cổ hắn, nhắm chặt hai mắt, chỉ sợ buông lỏng tay liền ngã xuống tan xương nát thịt…
Đến khi bên tai không còn tiếng gió gào thét, nàng mới chậm rãi mở to hai mắt.
Chính là đại doanh cùng lều trại quen thuộc.
Chỉ một tí công phu hắn liền đem nàng trở lại! Trời ạ, nàng mệt mỏi chạy mất nửa đêm, thì ra đều là đi vòng vèo trong núi!
Khác hẳn với lúc nàng chạy trốn, giờ tất cả các lều đều là đèn đuốc sáng trưng.
Phượng Thiên Vũ ném Long Phù Nguyệt giống như con bạch tuộc đang ôm chặt lấy hắn xuống, hướng một đội binh lính phân phó một câu: “Đã bắt được đào phạm, ném tín hiệu truyền những binh lính khác trở về.”
Phượng Thiên Vũ liếc qua Long Phù Nguyệt, thấy khuôn mặt nàng bị dọa đến trắng bệch, vẫn cố tình làm bộ mắt thấy chết không sợ, gợi lên một nụ cười tà thản nhiên nói: “Y theo quân pháp xử trí.”
Long Phù Nguyệt cuối cùng hiểu được thế nào là y theo quân pháp xử trí.
Nàng bị đánh hai mươi đại bản!
Côn côn đỏ thẳm đánh cho nàng đến mông nở hoa.
Vốn y theo quân pháp, đào binh bị bắt trở về bị đánh bốn mưoi đại bản. Nhưng Long Phù Nguyệt tiếng kêu thảm thiết rất thê lương, giống như giết heo ( ^o^). Kêu đến mọi người cả hai doanh trại đều nghe.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Câu nói đó hoàn toàn đánh gãy Long Phù Nguyệt, nàng không khỏi nháy dựng lên, kêu lớn: “Ngươi là cái tên chết bầm, đối với đào binh không phải là mất đầu thôi sao, đến đây! Đến đây! Đến đây! Đầu của ta ngay tại chỗ này, ngươi cầm đi. Cùng lắm là hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán!”Nàng sốt ruột, liền đem những lời của thổ phỉ trong TV nói ra. Rất có phong thái hào hùng khí thế, tư thế tráng sĩ thà chết cũng không chịu khuất nhục.Phượng Thiên Vũ cười ha hả, đứng lên, sờ sờ đầu nàng: “Cái đầu này, bổn Vương tạm thời không muốn, trước gởi lại cho ngươi giữ đi, nhưng mà bổn Vương luôn công tư rõ ràng, phạt lần này đương nhiên phải làm.”Hắn ôm nàng giống như ôm con gà, đi về hướng trạm gác: “Cục cưng, đi thôi!”Phi thân bay lên, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy gió thổi phù phù bên tai, thân mình theo hắn lúc cao lúc thấp. Sợ tới mức nàng không để ý hình tượng, ôm chặt cổ hắn, nhắm chặt hai mắt, chỉ sợ buông lỏng tay liền ngã xuống tan xương nát thịt…Đến khi bên tai không còn tiếng gió gào thét, nàng mới chậm rãi mở to hai mắt.Chính là đại doanh cùng lều trại quen thuộc.Chỉ một tí công phu hắn liền đem nàng trở lại! Trời ạ, nàng mệt mỏi chạy mất nửa đêm, thì ra đều là đi vòng vèo trong núi!Khác hẳn với lúc nàng chạy trốn, giờ tất cả các lều đều là đèn đuốc sáng trưng.Phượng Thiên Vũ ném Long Phù Nguyệt giống như con bạch tuộc đang ôm chặt lấy hắn xuống, hướng một đội binh lính phân phó một câu: “Đã bắt được đào phạm, ném tín hiệu truyền những binh lính khác trở về.”Phượng Thiên Vũ liếc qua Long Phù Nguyệt, thấy khuôn mặt nàng bị dọa đến trắng bệch, vẫn cố tình làm bộ mắt thấy chết không sợ, gợi lên một nụ cười tà thản nhiên nói: “Y theo quân pháp xử trí.”Long Phù Nguyệt cuối cùng hiểu được thế nào là y theo quân pháp xử trí.Nàng bị đánh hai mươi đại bản!Côn côn đỏ thẳm đánh cho nàng đến mông nở hoa.Vốn y theo quân pháp, đào binh bị bắt trở về bị đánh bốn mưoi đại bản. Nhưng Long Phù Nguyệt tiếng kêu thảm thiết rất thê lương, giống như giết heo ( ^o^). Kêu đến mọi người cả hai doanh trại đều nghe.