“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 44: Thẩm vấn tiếp, nửa cái mạng này của nàng cũng không còn……
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Mỗi người đều hết hồn. Đến cuối cùng, Phượng Thiên Vũ chịu không được tiếng nàng gào khóc thảm thiết, giảm xuống hai mươi côn, cho dù như vậy, khi đã đánh xong, Long Phù Nguyệt cũng không đứng lên nổi nữa.Long Phù Nguyệt lớn như vậy, cũng không có ai đánh nàng đau như vậy, đau đến nàng chết đi sống lại, quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Phượng Thiên Vũ hỏi thăm một lượt.Nàng nghĩ muốn tự mình đứng lên, nhưng chân đau như vậy không như nàng nghĩ, vừa động toàn thân liền đau. Nàng ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, chung quanh tập trung rất nhiều người, mỗi người trên mặt đều là bộ dạng vui sướng khi người khác gặp nạn.Này, này, này, toàn là động vật máu lạnh! Tại sao không có một người nào đến nâng nàng dậy? Chẳng lẽ muốn nàng bò đi?Trời ạ, nàng ngay cả ngủ ở lều nào cũng không biết, nên đi hướng nào đây?Ai tới cứu nàng? Long Phù Nguyệt cuối cùng khóc rống. Nước mắt giống như hạt trân châu rơi xuống, rớt trên mặt đất, tạo thành một đám hố nhỏ. (khóc kinh quá >”
Mỗi người đều hết hồn. Đến cuối cùng, Phượng Thiên Vũ chịu không được tiếng nàng gào khóc thảm thiết, giảm xuống hai mươi côn, cho dù như vậy, khi đã đánh xong, Long Phù Nguyệt cũng không đứng lên nổi nữa.
Long Phù Nguyệt lớn như vậy, cũng không có ai đánh nàng đau như vậy, đau đến nàng chết đi sống lại, quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Phượng Thiên Vũ hỏi thăm một lượt.
Nàng nghĩ muốn tự mình đứng lên, nhưng chân đau như vậy không như nàng nghĩ, vừa động toàn thân liền đau. Nàng ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, chung quanh tập trung rất nhiều người, mỗi người trên mặt đều là bộ dạng vui sướng khi người khác gặp nạn.
Này, này, này, toàn là động vật máu lạnh! Tại sao không có một người nào đến nâng nàng dậy? Chẳng lẽ muốn nàng bò đi?
Trời ạ, nàng ngay cả ngủ ở lều nào cũng không biết, nên đi hướng nào đây?
Ai tới cứu nàng? Long Phù Nguyệt cuối cùng khóc rống. Nước mắt giống như hạt trân châu rơi xuống, rớt trên mặt đất, tạo thành một đám hố nhỏ. (khóc kinh quá >”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Mỗi người đều hết hồn. Đến cuối cùng, Phượng Thiên Vũ chịu không được tiếng nàng gào khóc thảm thiết, giảm xuống hai mươi côn, cho dù như vậy, khi đã đánh xong, Long Phù Nguyệt cũng không đứng lên nổi nữa.Long Phù Nguyệt lớn như vậy, cũng không có ai đánh nàng đau như vậy, đau đến nàng chết đi sống lại, quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà Phượng Thiên Vũ hỏi thăm một lượt.Nàng nghĩ muốn tự mình đứng lên, nhưng chân đau như vậy không như nàng nghĩ, vừa động toàn thân liền đau. Nàng ngẩng đầu nhìn xem chung quanh, chung quanh tập trung rất nhiều người, mỗi người trên mặt đều là bộ dạng vui sướng khi người khác gặp nạn.Này, này, này, toàn là động vật máu lạnh! Tại sao không có một người nào đến nâng nàng dậy? Chẳng lẽ muốn nàng bò đi?Trời ạ, nàng ngay cả ngủ ở lều nào cũng không biết, nên đi hướng nào đây?Ai tới cứu nàng? Long Phù Nguyệt cuối cùng khóc rống. Nước mắt giống như hạt trân châu rơi xuống, rớt trên mặt đất, tạo thành một đám hố nhỏ. (khóc kinh quá >”