“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 65: Giải cổ (3)
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt lại nhìn tiếp vài người, đều là bệnh trạng y như nhau.Phượng Thiên Vũ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào sắc mặt của nàng, thấy mày nàng giãn ra, hình như có biện pháp, trong lòng vui vẻ: “Thế nào?”Con mắt Long Phù Nguyệt khẽ chuyển vòng vo vài vòng.Hơ hơ, hiện tại chính là cơ hội áp chế hắn tốt nhất, nàng muốn tự do! Nàng muốn tự do!Nàng mỉm cười, “Ta có biện pháp, nhưng mà, muốn ta chữa bệnh cho họ cũng được, nhưng ta có điều kiện.”Phượng Thiên Vũ cười khổ trong lòng, hắn biết nha đầu cổ quái này thể nào cũng nhân cơ hội này để đòi hỏi điều kiện.Hắn cười như không cười, nhìn nàng: “Điều kiện gì? Ngươi nói thử xem!”Long Phù Nguyệt nói: “Ta chữa khỏi cho họ, ngươi thả ta đi!”Phượng Thiên Vũ mỉm cười, thế nhưng rất nhanh chóng gật đầu: “Được! Ta hứa với ngươi, ngươi chỉ cần chữa trị cho tốt, lần này ta sẽ thả ngươi đi.”“A! Dễ dàng vậy sao?” Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn đồng ý với nàng nhanh như vậy, còn chuẩn bị thật nhiều điều để đối phó với hắn, hắn lại khinh địch nhanh chóng đáp ứng như vậy.Nàng hưng phấn đứng lên. YEAH! Nàng cuối cùng cũng được tự do!Nàng còn không yên tâm, hỏi lại một câu: “Ngươi sẽ giữ lời chứ, sẽ thả ta thật chứ?”Phượng Thiên Vũ cười ha ha “Bổn vương luôn luôn giữ lời, tuyệt không giả dối.”Long Phù Nguyệt cuối cùng mới yên lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười vui vẻ: “Ừ, ta nghĩ ngươi là Vương gia, làm sao có thể gạt một tiểu hài tử như ta? Sẽ không, nhất định sẽ không.”Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên thấy nàng thiệt tình tươi cười, tinh thần sáng lạn. Trong lòng hơi động, trên mặt bất động thanh sắc, tủm tỉm nói: “Vậy ngươi có thể nói được hay chưa? Bọn họ rốt cuộc là bị bệnh gì?”Long Phù Nguyệt cười: “Bọn họ không phải bị bệnh, mà là trúng cổ (cổ độc).”“Cổ? Cổ gì?” Mi mắt Phượng Thiên Vũ nhếch lên, trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: “Cổ thuật, nghe nói Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc cổ thuật tinh tuyệt, chẳng lẽ hắn đến đây?”“Xem bệnh trạng của họ là trúng Cam cổ, loại cổ này chế từ xà trùng đặt trên đường lớn, người đạp trúng có thể trúng cổ, cho nên bộ binh phát bệnh nhiều hơn” Long Phù Nguyệt giải thích nguyên nhân dẫn đến.
Long Phù Nguyệt lại nhìn tiếp vài người, đều là bệnh trạng y như nhau.
Phượng Thiên Vũ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào sắc mặt của nàng, thấy mày nàng giãn ra, hình như có biện pháp, trong lòng vui vẻ: “Thế nào?”
Con mắt Long Phù Nguyệt khẽ chuyển vòng vo vài vòng.
Hơ hơ, hiện tại chính là cơ hội áp chế hắn tốt nhất, nàng muốn tự do! Nàng muốn tự do!
Nàng mỉm cười, “Ta có biện pháp, nhưng mà, muốn ta chữa bệnh cho họ cũng được, nhưng ta có điều kiện.”
Phượng Thiên Vũ cười khổ trong lòng, hắn biết nha đầu cổ quái này thể nào cũng nhân cơ hội này để đòi hỏi điều kiện.
Hắn cười như không cười, nhìn nàng: “Điều kiện gì? Ngươi nói thử xem!”
Long Phù Nguyệt nói: “Ta chữa khỏi cho họ, ngươi thả ta đi!”
Phượng Thiên Vũ mỉm cười, thế nhưng rất nhanh chóng gật đầu: “Được! Ta hứa với ngươi, ngươi chỉ cần chữa trị cho tốt, lần này ta sẽ thả ngươi đi.”
“A! Dễ dàng vậy sao?” Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn đồng ý với nàng nhanh như vậy, còn chuẩn bị thật nhiều điều để đối phó với hắn, hắn lại khinh địch nhanh chóng đáp ứng như vậy.
Nàng hưng phấn đứng lên. YEAH! Nàng cuối cùng cũng được tự do!
Nàng còn không yên tâm, hỏi lại một câu: “Ngươi sẽ giữ lời chứ, sẽ thả ta thật chứ?”
Phượng Thiên Vũ cười ha ha “Bổn vương luôn luôn giữ lời, tuyệt không giả dối.”
Long Phù Nguyệt cuối cùng mới yên lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười vui vẻ: “Ừ, ta nghĩ ngươi là Vương gia, làm sao có thể gạt một tiểu hài tử như ta? Sẽ không, nhất định sẽ không.”
Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên thấy nàng thiệt tình tươi cười, tinh thần sáng lạn. Trong lòng hơi động, trên mặt bất động thanh sắc, tủm tỉm nói: “Vậy ngươi có thể nói được hay chưa? Bọn họ rốt cuộc là bị bệnh gì?”
Long Phù Nguyệt cười: “Bọn họ không phải bị bệnh, mà là trúng cổ (cổ độc).”
“Cổ? Cổ gì?” Mi mắt Phượng Thiên Vũ nhếch lên, trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: “Cổ thuật, nghe nói Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc cổ thuật tinh tuyệt, chẳng lẽ hắn đến đây?”
“Xem bệnh trạng của họ là trúng Cam cổ, loại cổ này chế từ xà trùng đặt trên đường lớn, người đạp trúng có thể trúng cổ, cho nên bộ binh phát bệnh nhiều hơn” Long Phù Nguyệt giải thích nguyên nhân dẫn đến.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt lại nhìn tiếp vài người, đều là bệnh trạng y như nhau.Phượng Thiên Vũ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào sắc mặt của nàng, thấy mày nàng giãn ra, hình như có biện pháp, trong lòng vui vẻ: “Thế nào?”Con mắt Long Phù Nguyệt khẽ chuyển vòng vo vài vòng.Hơ hơ, hiện tại chính là cơ hội áp chế hắn tốt nhất, nàng muốn tự do! Nàng muốn tự do!Nàng mỉm cười, “Ta có biện pháp, nhưng mà, muốn ta chữa bệnh cho họ cũng được, nhưng ta có điều kiện.”Phượng Thiên Vũ cười khổ trong lòng, hắn biết nha đầu cổ quái này thể nào cũng nhân cơ hội này để đòi hỏi điều kiện.Hắn cười như không cười, nhìn nàng: “Điều kiện gì? Ngươi nói thử xem!”Long Phù Nguyệt nói: “Ta chữa khỏi cho họ, ngươi thả ta đi!”Phượng Thiên Vũ mỉm cười, thế nhưng rất nhanh chóng gật đầu: “Được! Ta hứa với ngươi, ngươi chỉ cần chữa trị cho tốt, lần này ta sẽ thả ngươi đi.”“A! Dễ dàng vậy sao?” Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn đồng ý với nàng nhanh như vậy, còn chuẩn bị thật nhiều điều để đối phó với hắn, hắn lại khinh địch nhanh chóng đáp ứng như vậy.Nàng hưng phấn đứng lên. YEAH! Nàng cuối cùng cũng được tự do!Nàng còn không yên tâm, hỏi lại một câu: “Ngươi sẽ giữ lời chứ, sẽ thả ta thật chứ?”Phượng Thiên Vũ cười ha ha “Bổn vương luôn luôn giữ lời, tuyệt không giả dối.”Long Phù Nguyệt cuối cùng mới yên lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười vui vẻ: “Ừ, ta nghĩ ngươi là Vương gia, làm sao có thể gạt một tiểu hài tử như ta? Sẽ không, nhất định sẽ không.”Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên thấy nàng thiệt tình tươi cười, tinh thần sáng lạn. Trong lòng hơi động, trên mặt bất động thanh sắc, tủm tỉm nói: “Vậy ngươi có thể nói được hay chưa? Bọn họ rốt cuộc là bị bệnh gì?”Long Phù Nguyệt cười: “Bọn họ không phải bị bệnh, mà là trúng cổ (cổ độc).”“Cổ? Cổ gì?” Mi mắt Phượng Thiên Vũ nhếch lên, trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: “Cổ thuật, nghe nói Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc cổ thuật tinh tuyệt, chẳng lẽ hắn đến đây?”“Xem bệnh trạng của họ là trúng Cam cổ, loại cổ này chế từ xà trùng đặt trên đường lớn, người đạp trúng có thể trúng cổ, cho nên bộ binh phát bệnh nhiều hơn” Long Phù Nguyệt giải thích nguyên nhân dẫn đến.