Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 66: Bá bá? Hắn già như vậy sao?

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ hơi hơi cau mày “Cổ này giải như thế nào?”Long Phù Nguyệt cười: “Cái này không khó, ngươi cho người chuẩn bị một ít tỏi, hùng hoàng, cây xương bồ, đem 3 thứ này đi nấu lấy nước, ta sẽ thi triển giải cổ ở trong nước, xong cho binh sĩ trúng cổ uống là được rồi.”Mấy vị thấy thuốc kia đều mở to lỗ tai nghe nàng nói, nghe nàng nói như vậy, không cần Vương gia ra lệnh, bọn họ vội vàng đi chuẩn bị.Đồ vật rất nhanh chỉnh tề, Long Phù Nguyệt miệng lẩm bẩm, vỗ vỗ vài cái vào cánh tay có tiểu thanh xà, một đạo ánh sáng hiện lên, con rắn nhỏ nhanh như chớp dạo một vòng….Sau đó lại bay về cánh tay Long Phù Nguyệt hóa thành xà đồ đằng.Long Phù Nguyệt cười tủm tỉm: “Được rồi, cho binh lính trúng cổ uống đi.”Đều có người giúp đỡ binh lính uống thuốc…..Qua chừng một canh giờ, người trúng cổ này liền một lần chảy như điên, sau đó bệnh trạng dần dần biến mất, bụng đau cũng ngừng lại.“Này, ta đã giúp binh lính ngài giải cổ, có phải đã đến lúc ngài nên giữ lời hứa, thả ta đi hay không?” Long Phù Nguyệt thấy bệnh tình binh lính đều đã chuyển biến tốt đẹp, liền theo sát phía sau Phượng Thiên Vũ, vội vàng đòi “thù lao”.Đôi mắt Phượng Thiên Vũ chợt lóe sáng, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên, hiện tại ngươi có thể đi rồi, sẽ không ai dám ngăn cản ngươi.”Long Phù Nguyệt mừng rỡ, mắt to cười thành một đường chỉ. Ya, rốt cuộc tư do! Hiện tại tuy nàng là công chúa mất nước, nhưng dựa vào bãn lãnh của nàng, nói không chừng có thể vui chơi thoải mái ở nơi này.Long Phù Nguyệt học người giang hồ, đối với Phượng Thiên Vũ ôm quyền “Tốt! Vậy chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn không gặp lại. Ha ha. Bái bai ngươi a!”Xoay người liền đi.Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ đen lại một nửa, “Bá bá”? Hắn già như vậy sao?Nếu không phải “tiểu mông” (cái mông nhỏ) còn có chút đau đớn, Long Phù Nguyệt gần như sẽ nhảy lên. Nàng sợ Phượng Thiên Vũ đổi ý, rời khỏi đại quân, nàng liền rẽ vào một cái rừng rậm.Càng đi, ánh sáng càng ít. Chỗ này cây cỏ um tùm, cành lá chồng chất, âm khí bức người.

Phượng Thiên Vũ hơi hơi cau mày “Cổ này giải như thế nào?”

Long Phù Nguyệt cười: “Cái này không khó, ngươi cho người chuẩn bị một ít tỏi, hùng hoàng, cây xương bồ, đem 3 thứ này đi nấu lấy nước, ta sẽ thi triển giải cổ ở trong nước, xong cho binh sĩ trúng cổ uống là được rồi.”

Mấy vị thấy thuốc kia đều mở to lỗ tai nghe nàng nói, nghe nàng nói như vậy, không cần Vương gia ra lệnh, bọn họ vội vàng đi chuẩn bị.

Đồ vật rất nhanh chỉnh tề, Long Phù Nguyệt miệng lẩm bẩm, vỗ vỗ vài cái vào cánh tay có tiểu thanh xà, một đạo ánh sáng hiện lên, con rắn nhỏ nhanh như chớp dạo một vòng….Sau đó lại bay về cánh tay Long Phù Nguyệt hóa thành xà đồ đằng.

Long Phù Nguyệt cười tủm tỉm: “Được rồi, cho binh lính trúng cổ uống đi.”

Đều có người giúp đỡ binh lính uống thuốc…..

Qua chừng một canh giờ, người trúng cổ này liền một lần chảy như điên, sau đó bệnh trạng dần dần biến mất, bụng đau cũng ngừng lại.

“Này, ta đã giúp binh lính ngài giải cổ, có phải đã đến lúc ngài nên giữ lời hứa, thả ta đi hay không?” Long Phù Nguyệt thấy bệnh tình binh lính đều đã chuyển biến tốt đẹp, liền theo sát phía sau Phượng Thiên Vũ, vội vàng đòi “thù lao”.

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ chợt lóe sáng, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên, hiện tại ngươi có thể đi rồi, sẽ không ai dám ngăn cản ngươi.”

Long Phù Nguyệt mừng rỡ, mắt to cười thành một đường chỉ. Ya, rốt cuộc tư do! Hiện tại tuy nàng là công chúa mất nước, nhưng dựa vào bãn lãnh của nàng, nói không chừng có thể vui chơi thoải mái ở nơi này.

Long Phù Nguyệt học người giang hồ, đối với Phượng Thiên Vũ ôm quyền “Tốt! Vậy chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn không gặp lại. Ha ha. Bái bai ngươi a!”

Xoay người liền đi.

Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ đen lại một nửa, “Bá bá”? Hắn già như vậy sao?

Nếu không phải “tiểu mông” (cái mông nhỏ) còn có chút đau đớn, Long Phù Nguyệt gần như sẽ nhảy lên. Nàng sợ Phượng Thiên Vũ đổi ý, rời khỏi đại quân, nàng liền rẽ vào một cái rừng rậm.

Càng đi, ánh sáng càng ít. Chỗ này cây cỏ um tùm, cành lá chồng chất, âm khí bức người.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ hơi hơi cau mày “Cổ này giải như thế nào?”Long Phù Nguyệt cười: “Cái này không khó, ngươi cho người chuẩn bị một ít tỏi, hùng hoàng, cây xương bồ, đem 3 thứ này đi nấu lấy nước, ta sẽ thi triển giải cổ ở trong nước, xong cho binh sĩ trúng cổ uống là được rồi.”Mấy vị thấy thuốc kia đều mở to lỗ tai nghe nàng nói, nghe nàng nói như vậy, không cần Vương gia ra lệnh, bọn họ vội vàng đi chuẩn bị.Đồ vật rất nhanh chỉnh tề, Long Phù Nguyệt miệng lẩm bẩm, vỗ vỗ vài cái vào cánh tay có tiểu thanh xà, một đạo ánh sáng hiện lên, con rắn nhỏ nhanh như chớp dạo một vòng….Sau đó lại bay về cánh tay Long Phù Nguyệt hóa thành xà đồ đằng.Long Phù Nguyệt cười tủm tỉm: “Được rồi, cho binh lính trúng cổ uống đi.”Đều có người giúp đỡ binh lính uống thuốc…..Qua chừng một canh giờ, người trúng cổ này liền một lần chảy như điên, sau đó bệnh trạng dần dần biến mất, bụng đau cũng ngừng lại.“Này, ta đã giúp binh lính ngài giải cổ, có phải đã đến lúc ngài nên giữ lời hứa, thả ta đi hay không?” Long Phù Nguyệt thấy bệnh tình binh lính đều đã chuyển biến tốt đẹp, liền theo sát phía sau Phượng Thiên Vũ, vội vàng đòi “thù lao”.Đôi mắt Phượng Thiên Vũ chợt lóe sáng, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên, hiện tại ngươi có thể đi rồi, sẽ không ai dám ngăn cản ngươi.”Long Phù Nguyệt mừng rỡ, mắt to cười thành một đường chỉ. Ya, rốt cuộc tư do! Hiện tại tuy nàng là công chúa mất nước, nhưng dựa vào bãn lãnh của nàng, nói không chừng có thể vui chơi thoải mái ở nơi này.Long Phù Nguyệt học người giang hồ, đối với Phượng Thiên Vũ ôm quyền “Tốt! Vậy chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn không gặp lại. Ha ha. Bái bai ngươi a!”Xoay người liền đi.Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ đen lại một nửa, “Bá bá”? Hắn già như vậy sao?Nếu không phải “tiểu mông” (cái mông nhỏ) còn có chút đau đớn, Long Phù Nguyệt gần như sẽ nhảy lên. Nàng sợ Phượng Thiên Vũ đổi ý, rời khỏi đại quân, nàng liền rẽ vào một cái rừng rậm.Càng đi, ánh sáng càng ít. Chỗ này cây cỏ um tùm, cành lá chồng chất, âm khí bức người.

Chương 66: Bá bá? Hắn già như vậy sao?