“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 67
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Rừng rậm này lớn như vậy lại không có bóng dáng bất kì con thú nào, Long Phù Nguyệt cũng không để ý, đi mãi đến lúc mình mệt mỏi, mới dừng chân lại. Nàng dựa vào gốc cây đại thụ thở dài một hơi “Ai, tự do thật tốt, ngay cả không khí cũng mát mẻ, trời cũng thật xanh……”Nàng sờ sờ tay áo, bạc trong tay áo là nàng tìm được ở trong xe của Phượng Thiên Vũ, hừ, nàng giúp hắn cứu nhiều người như vậy, lấy có chục lượng bạc cũng quá rẻ đi? Hắc hắc, có bạc, nàng trong một thời gian ngắn không phải lo ăn mặc chi phí.Nàng trong lòng cao hứng, kìm lòng không đậu lầm bầm cười khẽ.Không cần lại áp lực bản thân.Không cần phải chịu đựng người khác.Mặc vào áo T-shirt yêu thích nhấtVứt bỏ tất cả áp lựcĐây là party (bữa tiệc) chúc mừng của ta.Ta đã muốn không ai quản được.Châm lên tất cả cảm xúc.Tiết tấu âm nhạc cũng không dừng lại được.Cảm giác cả thế giới đều được giải thoát.Thời điểm vui vẻ đã tới.Tùy tâm sở dục tận tình dao động.Để cho bọn họ cẩn thận nhìn xem.Thời điểm tự do đã tới.Tùy tâm sở dục cảm nhận.……Nàng đang ca hát hăng hái, thân thể bỗng nhiên lạnh toát, giác quan thứ sáu nhạy bén nói cho nàng biết, có cái gì đó đang rình nàng!Chẳng lẽ trong rừng rậm này có dã thú?Trong lòng Long Phù Nguyệt bồn chồn không yên, ánh mắt của nàng nhanh chóng đảo qua xung quanh, lại nhìn không thấy một bóng dáng nào.Nhưng cảm giác này tồn tại dị thường mãnh liệt, Làm cho Long Phù Nguyệt nghĩ muốn xem nhẹ cũng không được.Con bà nó, mặc kệ! Chỉ cần không phải là đàn sói, tiểu thanh xà của nàng có thể cắn chết!Long Phù Nguyệt bước càng nhanh hơn. Sau lưng hình như có cành lá rơi, một luồng sát khí bức người tràn đến.Cái loại sát khí này tuy rằng vô ảnh vô hình, nhưng cực kỳ mãnh liệt, làm cho lông tơ toàn thân nàng đều dựng đứng. Nàng quay đầu lại, không khỏi hút một ngụm khí lạnh!Sau lưng một cây đại thụ, xuất hiện một quái vật. Ước chừng cao bằng hai người, cả người là bộ lông tuyết trắng dài thẳng tắp, đôi mắt đen nhỏ hẹp dài, lỗ tai to lớn, cái mũi thật dài…
Rừng rậm này lớn như vậy lại không có bóng dáng bất kì con thú nào, Long Phù Nguyệt cũng không để ý, đi mãi đến lúc mình mệt mỏi, mới dừng chân lại. Nàng dựa vào gốc cây đại thụ thở dài một hơi “Ai, tự do thật tốt, ngay cả không khí cũng mát mẻ, trời cũng thật xanh……”
Nàng sờ sờ tay áo, bạc trong tay áo là nàng tìm được ở trong xe của Phượng Thiên Vũ, hừ, nàng giúp hắn cứu nhiều người như vậy, lấy có chục lượng bạc cũng quá rẻ đi? Hắc hắc, có bạc, nàng trong một thời gian ngắn không phải lo ăn mặc chi phí.
Nàng trong lòng cao hứng, kìm lòng không đậu lầm bầm cười khẽ.
Không cần lại áp lực bản thân.
Không cần phải chịu đựng người khác.
Mặc vào áo T-shirt yêu thích nhất
Vứt bỏ tất cả áp lực
Đây là party (bữa tiệc) chúc mừng của ta.
Ta đã muốn không ai quản được.
Châm lên tất cả cảm xúc.
Tiết tấu âm nhạc cũng không dừng lại được.
Cảm giác cả thế giới đều được giải thoát.
Thời điểm vui vẻ đã tới.
Tùy tâm sở dục tận tình dao động.
Để cho bọn họ cẩn thận nhìn xem.
Thời điểm tự do đã tới.
Tùy tâm sở dục cảm nhận.
……
Nàng đang ca hát hăng hái, thân thể bỗng nhiên lạnh toát, giác quan thứ sáu nhạy bén nói cho nàng biết, có cái gì đó đang rình nàng!
Chẳng lẽ trong rừng rậm này có dã thú?
Trong lòng Long Phù Nguyệt bồn chồn không yên, ánh mắt của nàng nhanh chóng đảo qua xung quanh, lại nhìn không thấy một bóng dáng nào.
Nhưng cảm giác này tồn tại dị thường mãnh liệt, Làm cho Long Phù Nguyệt nghĩ muốn xem nhẹ cũng không được.
Con bà nó, mặc kệ! Chỉ cần không phải là đàn sói, tiểu thanh xà của nàng có thể cắn chết!
Long Phù Nguyệt bước càng nhanh hơn. Sau lưng hình như có cành lá rơi, một luồng sát khí bức người tràn đến.
Cái loại sát khí này tuy rằng vô ảnh vô hình, nhưng cực kỳ mãnh liệt, làm cho lông tơ toàn thân nàng đều dựng đứng. Nàng quay đầu lại, không khỏi hút một ngụm khí lạnh!
Sau lưng một cây đại thụ, xuất hiện một quái vật. Ước chừng cao bằng hai người, cả người là bộ lông tuyết trắng dài thẳng tắp, đôi mắt đen nhỏ hẹp dài, lỗ tai to lớn, cái mũi thật dài…
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Rừng rậm này lớn như vậy lại không có bóng dáng bất kì con thú nào, Long Phù Nguyệt cũng không để ý, đi mãi đến lúc mình mệt mỏi, mới dừng chân lại. Nàng dựa vào gốc cây đại thụ thở dài một hơi “Ai, tự do thật tốt, ngay cả không khí cũng mát mẻ, trời cũng thật xanh……”Nàng sờ sờ tay áo, bạc trong tay áo là nàng tìm được ở trong xe của Phượng Thiên Vũ, hừ, nàng giúp hắn cứu nhiều người như vậy, lấy có chục lượng bạc cũng quá rẻ đi? Hắc hắc, có bạc, nàng trong một thời gian ngắn không phải lo ăn mặc chi phí.Nàng trong lòng cao hứng, kìm lòng không đậu lầm bầm cười khẽ.Không cần lại áp lực bản thân.Không cần phải chịu đựng người khác.Mặc vào áo T-shirt yêu thích nhấtVứt bỏ tất cả áp lựcĐây là party (bữa tiệc) chúc mừng của ta.Ta đã muốn không ai quản được.Châm lên tất cả cảm xúc.Tiết tấu âm nhạc cũng không dừng lại được.Cảm giác cả thế giới đều được giải thoát.Thời điểm vui vẻ đã tới.Tùy tâm sở dục tận tình dao động.Để cho bọn họ cẩn thận nhìn xem.Thời điểm tự do đã tới.Tùy tâm sở dục cảm nhận.……Nàng đang ca hát hăng hái, thân thể bỗng nhiên lạnh toát, giác quan thứ sáu nhạy bén nói cho nàng biết, có cái gì đó đang rình nàng!Chẳng lẽ trong rừng rậm này có dã thú?Trong lòng Long Phù Nguyệt bồn chồn không yên, ánh mắt của nàng nhanh chóng đảo qua xung quanh, lại nhìn không thấy một bóng dáng nào.Nhưng cảm giác này tồn tại dị thường mãnh liệt, Làm cho Long Phù Nguyệt nghĩ muốn xem nhẹ cũng không được.Con bà nó, mặc kệ! Chỉ cần không phải là đàn sói, tiểu thanh xà của nàng có thể cắn chết!Long Phù Nguyệt bước càng nhanh hơn. Sau lưng hình như có cành lá rơi, một luồng sát khí bức người tràn đến.Cái loại sát khí này tuy rằng vô ảnh vô hình, nhưng cực kỳ mãnh liệt, làm cho lông tơ toàn thân nàng đều dựng đứng. Nàng quay đầu lại, không khỏi hút một ngụm khí lạnh!Sau lưng một cây đại thụ, xuất hiện một quái vật. Ước chừng cao bằng hai người, cả người là bộ lông tuyết trắng dài thẳng tắp, đôi mắt đen nhỏ hẹp dài, lỗ tai to lớn, cái mũi thật dài…