Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 92: Lại phát sốt sao?

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hương khí lập tức tràn ra. Phượng Thiên Vũ vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy một màn này, lại ngửi thấy mùi hương này, sắc mặt đại biến, một chưởng đem cái bình nhỏ trong tay Long Phù Nguyệt đánh ra ngoài: “Xú nha đầu! Ngươi đang làm cái gì?”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, vẻ mặt vô tội: “Ta bôi thuốc cho ngươi!”“Bôi thuốc?” Phượng Thiên Vũ cắn răng nhìn mấy cái chai kia, mặt càng thêm đen: “Bôi thuốc hẳn là nên bôi kim sang dược chứ? Ngươi mở nhiều chai như vậy làm gì?”Nói đến đây, Long Phù Nguyệt có chút chột dạ. Bất quá, nàng tin tưởng chuyện này mình làm đúng. Cho nên vẫn nói hết sức đúng lý hợp tình: “Ngươi không có việc gì mang theo nhiều kim sang dược như vậy làm gì, ta lại không biết cái nào là kim sang dược, cho nên đành phải lấy toàn bộ xoa cho ngươi!”Phượng Thiên Vũ một đầu đầy hắc tuyến, chán nản trừng mắt nhìn nàng: “Vậy nếu có thuốc độc làm sao bây giờ? Ngươi muốn độc chết ta sao?”“Sẽ không, bình thường chỉ có kẻ hạ lưu mới thích sử dụng độc dược, mà võ công ngươi cao như vậy, chắc chắn sẽ khinh thường dùng độc.”“Ngươi…….” Phượng Thiên Vũ từ trước tới nay luôn bị tiểu nha đầu này chọc tức đến không nói gì được, trong đống chai đó không có độc dược, nhưng có một bình mị hương. Chai mỵ hương này là quà tiến cống của một tiểu quốc lân bang. Hương khí kì dị, ở thời điểm nam nữ ** *n thoa một chút, sẽ k*ch th*ch d*c v*ng đến mức cao nhất. Nhưng nó lại không giống với xuân dược. Mỵ hương này đối với thân thể người không có hại………Phượng Thiên Vũ tính tình vốn phong lưu, đương nhiên chuyện nam nữ h**n ** cũng có tư tưởng chú ý, sở dĩ mang theo một lọ là để làm phương tiện cùng các nàng cơ thiếp ân ái.Lại không nghĩ rằng hôm nay bị Long Phù Nguyệt đổ toàn bộ vào vết thương của hắn! Trời ạ, là nguyên một lọ nha! Như vậy cũng đủ biến hắn thành con sói rồi! (chết cười anh với chị =))Nghe mùi hương quen thuộc này, sắc mặt Phượng Thiên Vũ càng thêm đen. Hắn cảm giác có một cỗ khô nóng quen thuộc ở dưới bụng dâng lên, chậm rãi hướng h* th*n của hắn dũng mãnh lao tới, h* th*n hắn đã có chút phản ứng………Long Phù Nguyệt ngạc nhiên nhìn khuôn ngực trắng nõn săn chắc chậm rãi biến hồng……..Nàng rốt cuộc vẫn là xử nữ, cho nên không rõ đây là chuyện gì, tay nhỏ bé không biết sống chết sờ sờ lồng ngực của hắn, vẻ mặt buồn bực: “Sao thân thể ngươi sao lại nóng như vậy, lại sốt sao?”

Hương khí lập tức tràn ra. Phượng Thiên Vũ vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy một màn này, lại ngửi thấy mùi hương này, sắc mặt đại biến, một chưởng đem cái bình nhỏ trong tay Long Phù Nguyệt đánh ra ngoài: “Xú nha đầu! Ngươi đang làm cái gì?”

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, vẻ mặt vô tội: “Ta bôi thuốc cho ngươi!”

“Bôi thuốc?” Phượng Thiên Vũ cắn răng nhìn mấy cái chai kia, mặt càng thêm đen: “Bôi thuốc hẳn là nên bôi kim sang dược chứ? Ngươi mở nhiều chai như vậy làm gì?”

Nói đến đây, Long Phù Nguyệt có chút chột dạ. Bất quá, nàng tin tưởng chuyện này mình làm đúng. Cho nên vẫn nói hết sức đúng lý hợp tình: “Ngươi không có việc gì mang theo nhiều kim sang dược như vậy làm gì, ta lại không biết cái nào là kim sang dược, cho nên đành phải lấy toàn bộ xoa cho ngươi!”

Phượng Thiên Vũ một đầu đầy hắc tuyến, chán nản trừng mắt nhìn nàng: “Vậy nếu có thuốc độc làm sao bây giờ? Ngươi muốn độc chết ta sao?”

“Sẽ không, bình thường chỉ có kẻ hạ lưu mới thích sử dụng độc dược, mà võ công ngươi cao như vậy, chắc chắn sẽ khinh thường dùng độc.”

“Ngươi…….” Phượng Thiên Vũ từ trước tới nay luôn bị tiểu nha đầu này chọc tức đến không nói gì được, trong đống chai đó không có độc dược, nhưng có một bình mị hương. Chai mỵ hương này là quà tiến cống của một tiểu quốc lân bang. Hương khí kì dị, ở thời điểm nam nữ ** *n thoa một chút, sẽ k*ch th*ch d*c v*ng đến mức cao nhất. Nhưng nó lại không giống với xuân dược. Mỵ hương này đối với thân thể người không có hại………

Phượng Thiên Vũ tính tình vốn phong lưu, đương nhiên chuyện nam nữ h**n ** cũng có tư tưởng chú ý, sở dĩ mang theo một lọ là để làm phương tiện cùng các nàng cơ thiếp ân ái.

Lại không nghĩ rằng hôm nay bị Long Phù Nguyệt đổ toàn bộ vào vết thương của hắn! Trời ạ, là nguyên một lọ nha! Như vậy cũng đủ biến hắn thành con sói rồi! (chết cười anh với chị =))

Nghe mùi hương quen thuộc này, sắc mặt Phượng Thiên Vũ càng thêm đen. Hắn cảm giác có một cỗ khô nóng quen thuộc ở dưới bụng dâng lên, chậm rãi hướng h* th*n của hắn dũng mãnh lao tới, h* th*n hắn đã có chút phản ứng………

Long Phù Nguyệt ngạc nhiên nhìn khuôn ngực trắng nõn săn chắc chậm rãi biến hồng……..

Nàng rốt cuộc vẫn là xử nữ, cho nên không rõ đây là chuyện gì, tay nhỏ bé không biết sống chết sờ sờ lồng ngực của hắn, vẻ mặt buồn bực: “Sao thân thể ngươi sao lại nóng như vậy, lại sốt sao?”

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hương khí lập tức tràn ra. Phượng Thiên Vũ vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy một màn này, lại ngửi thấy mùi hương này, sắc mặt đại biến, một chưởng đem cái bình nhỏ trong tay Long Phù Nguyệt đánh ra ngoài: “Xú nha đầu! Ngươi đang làm cái gì?”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, vẻ mặt vô tội: “Ta bôi thuốc cho ngươi!”“Bôi thuốc?” Phượng Thiên Vũ cắn răng nhìn mấy cái chai kia, mặt càng thêm đen: “Bôi thuốc hẳn là nên bôi kim sang dược chứ? Ngươi mở nhiều chai như vậy làm gì?”Nói đến đây, Long Phù Nguyệt có chút chột dạ. Bất quá, nàng tin tưởng chuyện này mình làm đúng. Cho nên vẫn nói hết sức đúng lý hợp tình: “Ngươi không có việc gì mang theo nhiều kim sang dược như vậy làm gì, ta lại không biết cái nào là kim sang dược, cho nên đành phải lấy toàn bộ xoa cho ngươi!”Phượng Thiên Vũ một đầu đầy hắc tuyến, chán nản trừng mắt nhìn nàng: “Vậy nếu có thuốc độc làm sao bây giờ? Ngươi muốn độc chết ta sao?”“Sẽ không, bình thường chỉ có kẻ hạ lưu mới thích sử dụng độc dược, mà võ công ngươi cao như vậy, chắc chắn sẽ khinh thường dùng độc.”“Ngươi…….” Phượng Thiên Vũ từ trước tới nay luôn bị tiểu nha đầu này chọc tức đến không nói gì được, trong đống chai đó không có độc dược, nhưng có một bình mị hương. Chai mỵ hương này là quà tiến cống của một tiểu quốc lân bang. Hương khí kì dị, ở thời điểm nam nữ ** *n thoa một chút, sẽ k*ch th*ch d*c v*ng đến mức cao nhất. Nhưng nó lại không giống với xuân dược. Mỵ hương này đối với thân thể người không có hại………Phượng Thiên Vũ tính tình vốn phong lưu, đương nhiên chuyện nam nữ h**n ** cũng có tư tưởng chú ý, sở dĩ mang theo một lọ là để làm phương tiện cùng các nàng cơ thiếp ân ái.Lại không nghĩ rằng hôm nay bị Long Phù Nguyệt đổ toàn bộ vào vết thương của hắn! Trời ạ, là nguyên một lọ nha! Như vậy cũng đủ biến hắn thành con sói rồi! (chết cười anh với chị =))Nghe mùi hương quen thuộc này, sắc mặt Phượng Thiên Vũ càng thêm đen. Hắn cảm giác có một cỗ khô nóng quen thuộc ở dưới bụng dâng lên, chậm rãi hướng h* th*n của hắn dũng mãnh lao tới, h* th*n hắn đã có chút phản ứng………Long Phù Nguyệt ngạc nhiên nhìn khuôn ngực trắng nõn săn chắc chậm rãi biến hồng……..Nàng rốt cuộc vẫn là xử nữ, cho nên không rõ đây là chuyện gì, tay nhỏ bé không biết sống chết sờ sờ lồng ngực của hắn, vẻ mặt buồn bực: “Sao thân thể ngươi sao lại nóng như vậy, lại sốt sao?”

Chương 92: Lại phát sốt sao?