“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 93: Ngươi thật sự sẽ phải hối hận………
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Bàn tay tiếp xúc trán hắn, đột nhiên lại bị người cầm lấy.“Nhóc con, đây là ngươi tự tìm!”Hắn mê man thấp giọng lẩm bẩm, Long Phù Nguyệt cảnh vật trước mắt mạnh mẽ đảo ngược một cái, sao sáng đầy trời, ánh trăng mông lung, cái gáy nặng nề đánh lên núi đá, làm nàng một trận mê muội.Không đợi nàng kịp phản ứng, môi của hắn liền đè ép xuống dưới, hôn lên môi nàng.Long Phù Nguyệt hoảng sợ, mở miệng muốn kêu, lại bị cái lưỡi linh hoạt của hắn chui vào quấn lấy đầu lưỡi thơm tho của nàng mà chơi đùa, điên cuồng m*t đi tất cả ngọt ngào của nàng, đoạt lấy hô hấp của nàng, linh hồn của nàng………Không nghĩ tới nàng lại ngọt ngào như thế, làm cho hắn không thể kiềm chế.Hắn giữ chặt eo nàng, khát cầu cắn cắn, ngọt ngào làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông ra.Long Phù Nguyệt giằng co, nàng giãy dụa lại càng k*ch th*ch nam tính trong người hắn, thú tính làm hắn điên cuồng khao khát.Long Phù Nguyệt không hiểu tại sao lại xảy ra hoàn cảnh này, muốn đem hắn đẩy ra, hai tay lại bị hắn gắt gao giam cầm trên đỉnh đầu, hoàn toàn không nhúc nhích được. Mà đồng thời, trong người nàng cũng có một luồng khí nóng chậm rãi bắt đầu tăng vọt………Đôi mắt Phượng Thiên Vũ đầy tà mị lại bị bao lấy mấy phần t*nh d*c đỏ sậm, đôi mắt sâu thẳm cháy nóng tình triều. Thoạt nhìn tà mị lại đầy dụ hoặc.Bỗng nhiên hắn cúi đầu, một ngụm cắn lấy xương quai xanh của nàng.Đau đớn cùng kh*** c*m điên cuồng như nước vọt ra khắp người nàng.Long Phù Nguyệt cũng hít vào một lượng lớn mỵ hương, h*m m**n xa lạ đã sớm phát động.Sắc mặt Long Phù Nguyệt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, mà nàng lại trì độn, không biết là xảy ra chuyện gì,Nàng bị hắn trêu chọc thần trí đã muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hét lớn: “Đừng, đừng! Phượng Thiên Vũ, ngươi, ngươi ngươi sẽ phải hối hận, ngươi thật sự sẽ phải hối hận……………”
Bàn tay tiếp xúc trán hắn, đột nhiên lại bị người cầm lấy.
“Nhóc con, đây là ngươi tự tìm!”
Hắn mê man thấp giọng lẩm bẩm, Long Phù Nguyệt cảnh vật trước mắt mạnh mẽ đảo ngược một cái, sao sáng đầy trời, ánh trăng mông lung, cái gáy nặng nề đánh lên núi đá, làm nàng một trận mê muội.
Không đợi nàng kịp phản ứng, môi của hắn liền đè ép xuống dưới, hôn lên môi nàng.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, mở miệng muốn kêu, lại bị cái lưỡi linh hoạt của hắn chui vào quấn lấy đầu lưỡi thơm tho của nàng mà chơi đùa, điên cuồng m*t đi tất cả ngọt ngào của nàng, đoạt lấy hô hấp của nàng, linh hồn của nàng………
Không nghĩ tới nàng lại ngọt ngào như thế, làm cho hắn không thể kiềm chế.
Hắn giữ chặt eo nàng, khát cầu cắn cắn, ngọt ngào làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông ra.
Long Phù Nguyệt giằng co, nàng giãy dụa lại càng k*ch th*ch nam tính trong người hắn, thú tính làm hắn điên cuồng khao khát.
Long Phù Nguyệt không hiểu tại sao lại xảy ra hoàn cảnh này, muốn đem hắn đẩy ra, hai tay lại bị hắn gắt gao giam cầm trên đỉnh đầu, hoàn toàn không nhúc nhích được. Mà đồng thời, trong người nàng cũng có một luồng khí nóng chậm rãi bắt đầu tăng vọt………
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ đầy tà mị lại bị bao lấy mấy phần t*nh d*c đỏ sậm, đôi mắt sâu thẳm cháy nóng tình triều. Thoạt nhìn tà mị lại đầy dụ hoặc.
Bỗng nhiên hắn cúi đầu, một ngụm cắn lấy xương quai xanh của nàng.
Đau đớn cùng kh*** c*m điên cuồng như nước vọt ra khắp người nàng.
Long Phù Nguyệt cũng hít vào một lượng lớn mỵ hương, h*m m**n xa lạ đã sớm phát động.
Sắc mặt Long Phù Nguyệt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, mà nàng lại trì độn, không biết là xảy ra chuyện gì,
Nàng bị hắn trêu chọc thần trí đã muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hét lớn: “Đừng, đừng! Phượng Thiên Vũ, ngươi, ngươi ngươi sẽ phải hối hận, ngươi thật sự sẽ phải hối hận……………”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Bàn tay tiếp xúc trán hắn, đột nhiên lại bị người cầm lấy.“Nhóc con, đây là ngươi tự tìm!”Hắn mê man thấp giọng lẩm bẩm, Long Phù Nguyệt cảnh vật trước mắt mạnh mẽ đảo ngược một cái, sao sáng đầy trời, ánh trăng mông lung, cái gáy nặng nề đánh lên núi đá, làm nàng một trận mê muội.Không đợi nàng kịp phản ứng, môi của hắn liền đè ép xuống dưới, hôn lên môi nàng.Long Phù Nguyệt hoảng sợ, mở miệng muốn kêu, lại bị cái lưỡi linh hoạt của hắn chui vào quấn lấy đầu lưỡi thơm tho của nàng mà chơi đùa, điên cuồng m*t đi tất cả ngọt ngào của nàng, đoạt lấy hô hấp của nàng, linh hồn của nàng………Không nghĩ tới nàng lại ngọt ngào như thế, làm cho hắn không thể kiềm chế.Hắn giữ chặt eo nàng, khát cầu cắn cắn, ngọt ngào làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông ra.Long Phù Nguyệt giằng co, nàng giãy dụa lại càng k*ch th*ch nam tính trong người hắn, thú tính làm hắn điên cuồng khao khát.Long Phù Nguyệt không hiểu tại sao lại xảy ra hoàn cảnh này, muốn đem hắn đẩy ra, hai tay lại bị hắn gắt gao giam cầm trên đỉnh đầu, hoàn toàn không nhúc nhích được. Mà đồng thời, trong người nàng cũng có một luồng khí nóng chậm rãi bắt đầu tăng vọt………Đôi mắt Phượng Thiên Vũ đầy tà mị lại bị bao lấy mấy phần t*nh d*c đỏ sậm, đôi mắt sâu thẳm cháy nóng tình triều. Thoạt nhìn tà mị lại đầy dụ hoặc.Bỗng nhiên hắn cúi đầu, một ngụm cắn lấy xương quai xanh của nàng.Đau đớn cùng kh*** c*m điên cuồng như nước vọt ra khắp người nàng.Long Phù Nguyệt cũng hít vào một lượng lớn mỵ hương, h*m m**n xa lạ đã sớm phát động.Sắc mặt Long Phù Nguyệt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, mà nàng lại trì độn, không biết là xảy ra chuyện gì,Nàng bị hắn trêu chọc thần trí đã muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hét lớn: “Đừng, đừng! Phượng Thiên Vũ, ngươi, ngươi ngươi sẽ phải hối hận, ngươi thật sự sẽ phải hối hận……………”