“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 116: Làm cho hắn nhịn không được muốn tìm tòi càng nhiều...
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng càng nói càng hăng đàm luận từ y học hiện đại đến chiến tranh hiện đại, máy bay, đại bác, bom nguyên tử, từ chiến tranh vùng Vịnh nói tới nước Mỹ, từ nước Mỹ nói đến Bin la đen bị phán hình phạt treo cổ, trời cao biển rộng, thao thao bất tuyệt, mãi đến khi Nam Vực quỷ y nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nếu như không phải xem nàng tư duy rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, mà là đang nghĩ nàng bị bệnh hay đang trong giấc mộng đẹp cổ quái, nhưng việc này cũng có thể tưởng tượng hoặc có thể nghĩ ra được, nha đầu kia đem mỗi vật thể hình dạng đều nói rõ ràng như vậy, thật sự là không giống tự mình tưởng tượng mà ra.Vừa quay đầu lại, lại thấy bảo bối đồ đệ của mình tuy rằng đang thưởng thức trà, nhưng đôi mắt lại ở trên người Long Phù Nguyệt, sắc mặt lại lộ ra một tia khiếp sợ. Tựa hồ cũng nghe đến nổi không phân biệt được.Trên khuôn mặt to béo của Quỷ y Phương Nam lộ ra một chút cười xấu xa, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ như thế này mà xạo quá, vật ly kỳ cổ quái sao lại nhiều như vậy? Ha ha, Lão phu thực sự vui vẻ. Hiện tại ngươi cũng mệt mỏi. Xuống trước nghỉ ngơi. Ngày mai hãy nói tiếp."Quay đầu lại liếc mắt nhìn đồ đệ bảo bối: "Này, xú tiểu tử, chim bồ câu nướng của ngươi có chuẩn bị tốt hay không? Đại gia đói muốn chết!"Phượng Thiên Vũ vẫn còn chút hứng thú chưa dứt cũng đành đứng lên, tựa hồ còn có chút luyến tiếc, nha đầu này, hắn và nàng chung sống thời gian dài như vậy, lại chưa bao giờ biết trong cái đầu nhỏ của nàng có nhiều điều ngạc nhiên đó, cùng nàng ở chung một thời gian càng ngày càng cảm giác nàng chính là một tòa bảo tàng, làm cho hắn nhịn không được muốn tìm tòi càng nhiều...Bất quá, về sau hắn còn có nhiều thời gian cùng nàng ở chung, thật sự cũng không cần nóng lòng. Nghe được lời sư phụ nói, hắn mỉm cười: "Toàn bộ chim bồ câu đã chuẩn bị chỉnh tề, chỉ còn đợi sư phụ đến dùng bữa"Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, không nhịn được nói: "Này, tiền bối, tại sao người lại thích ăn bồ câu như vậy? Ăn thịt gà không được sao? Phải biết rằng bồ câu này chính là tượng trưng cho hoà bình, cũng chính là chim hòa bình ""Chim hoà bình? Tên này quả thực mới mẻ. Bất quá, lão phu không thích ăn gà, thịt gà cũng không trơn mềm như thịt bồ câu, mà gà chính là ở trong đất tìm thức ăn, làm sao giống bồ cầu bay lượn ở trên bầu trời, thịt có vẻ mạnh mẽ và dai. Ha ha, ngươi không nghe nói qua một con chim bồ câu thắng chín con gà sao. Nói ta để ý chính là chỗ này?. Lão nhân gia này tựa hồ đối với Long Phù Nguyệt rất có kiên nhẫn, dong dài lắm điều giải thích nửa ngày, mới đi theo Phượng Thiên Vũ.
Nàng càng nói càng hăng đàm luận từ y học hiện đại đến chiến tranh hiện đại, máy bay, đại bác, bom nguyên tử, từ chiến tranh vùng Vịnh nói tới nước Mỹ, từ nước Mỹ nói đến Bin la đen bị phán hình phạt treo cổ, trời cao biển rộng, thao thao bất tuyệt, mãi đến khi Nam Vực quỷ y nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nếu như không phải xem nàng tư duy rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, mà là đang nghĩ nàng bị bệnh hay đang trong giấc mộng đẹp cổ quái, nhưng việc này cũng có thể tưởng tượng hoặc có thể nghĩ ra được, nha đầu kia đem mỗi vật thể hình dạng đều nói rõ ràng như vậy, thật sự là không giống tự mình tưởng tượng mà ra.
Vừa quay đầu lại, lại thấy bảo bối đồ đệ của mình tuy rằng đang thưởng thức trà, nhưng đôi mắt lại ở trên người Long Phù Nguyệt, sắc mặt lại lộ ra một tia khiếp sợ. Tựa hồ cũng nghe đến nổi không phân biệt được.
Trên khuôn mặt to béo của Quỷ y Phương Nam lộ ra một chút cười xấu xa, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ như thế này mà xạo quá, vật ly kỳ cổ quái sao lại nhiều như vậy? Ha ha, Lão phu thực sự vui vẻ. Hiện tại ngươi cũng mệt mỏi. Xuống trước nghỉ ngơi. Ngày mai hãy nói tiếp."
Quay đầu lại liếc mắt nhìn đồ đệ bảo bối: "Này, xú tiểu tử, chim bồ câu nướng của ngươi có chuẩn bị tốt hay không? Đại gia đói muốn chết!"
Phượng Thiên Vũ vẫn còn chút hứng thú chưa dứt cũng đành đứng lên, tựa hồ còn có chút luyến tiếc, nha đầu này, hắn và nàng chung sống thời gian dài như vậy, lại chưa bao giờ biết trong cái đầu nhỏ của nàng có nhiều điều ngạc nhiên đó, cùng nàng ở chung một thời gian càng ngày càng cảm giác nàng chính là một tòa bảo tàng, làm cho hắn nhịn không được muốn tìm tòi càng nhiều...
Bất quá, về sau hắn còn có nhiều thời gian cùng nàng ở chung, thật sự cũng không cần nóng lòng. Nghe được lời sư phụ nói, hắn mỉm cười: "Toàn bộ chim bồ câu đã chuẩn bị chỉnh tề, chỉ còn đợi sư phụ đến dùng bữa"
Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, không nhịn được nói: "Này, tiền bối, tại sao người lại thích ăn bồ câu như vậy? Ăn thịt gà không được sao? Phải biết rằng bồ câu này chính là tượng trưng cho hoà bình, cũng chính là chim hòa bình "
"Chim hoà bình? Tên này quả thực mới mẻ. Bất quá, lão phu không thích ăn gà, thịt gà cũng không trơn mềm như thịt bồ câu, mà gà chính là ở trong đất tìm thức ăn, làm sao giống bồ cầu bay lượn ở trên bầu trời, thịt có vẻ mạnh mẽ và dai. Ha ha, ngươi không nghe nói qua một con chim bồ câu thắng chín con gà sao. Nói ta để ý chính là chỗ này?. Lão nhân gia này tựa hồ đối với Long Phù Nguyệt rất có kiên nhẫn, dong dài lắm điều giải thích nửa ngày, mới đi theo Phượng Thiên Vũ.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng càng nói càng hăng đàm luận từ y học hiện đại đến chiến tranh hiện đại, máy bay, đại bác, bom nguyên tử, từ chiến tranh vùng Vịnh nói tới nước Mỹ, từ nước Mỹ nói đến Bin la đen bị phán hình phạt treo cổ, trời cao biển rộng, thao thao bất tuyệt, mãi đến khi Nam Vực quỷ y nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nếu như không phải xem nàng tư duy rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, mà là đang nghĩ nàng bị bệnh hay đang trong giấc mộng đẹp cổ quái, nhưng việc này cũng có thể tưởng tượng hoặc có thể nghĩ ra được, nha đầu kia đem mỗi vật thể hình dạng đều nói rõ ràng như vậy, thật sự là không giống tự mình tưởng tượng mà ra.Vừa quay đầu lại, lại thấy bảo bối đồ đệ của mình tuy rằng đang thưởng thức trà, nhưng đôi mắt lại ở trên người Long Phù Nguyệt, sắc mặt lại lộ ra một tia khiếp sợ. Tựa hồ cũng nghe đến nổi không phân biệt được.Trên khuôn mặt to béo của Quỷ y Phương Nam lộ ra một chút cười xấu xa, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ như thế này mà xạo quá, vật ly kỳ cổ quái sao lại nhiều như vậy? Ha ha, Lão phu thực sự vui vẻ. Hiện tại ngươi cũng mệt mỏi. Xuống trước nghỉ ngơi. Ngày mai hãy nói tiếp."Quay đầu lại liếc mắt nhìn đồ đệ bảo bối: "Này, xú tiểu tử, chim bồ câu nướng của ngươi có chuẩn bị tốt hay không? Đại gia đói muốn chết!"Phượng Thiên Vũ vẫn còn chút hứng thú chưa dứt cũng đành đứng lên, tựa hồ còn có chút luyến tiếc, nha đầu này, hắn và nàng chung sống thời gian dài như vậy, lại chưa bao giờ biết trong cái đầu nhỏ của nàng có nhiều điều ngạc nhiên đó, cùng nàng ở chung một thời gian càng ngày càng cảm giác nàng chính là một tòa bảo tàng, làm cho hắn nhịn không được muốn tìm tòi càng nhiều...Bất quá, về sau hắn còn có nhiều thời gian cùng nàng ở chung, thật sự cũng không cần nóng lòng. Nghe được lời sư phụ nói, hắn mỉm cười: "Toàn bộ chim bồ câu đã chuẩn bị chỉnh tề, chỉ còn đợi sư phụ đến dùng bữa"Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, không nhịn được nói: "Này, tiền bối, tại sao người lại thích ăn bồ câu như vậy? Ăn thịt gà không được sao? Phải biết rằng bồ câu này chính là tượng trưng cho hoà bình, cũng chính là chim hòa bình ""Chim hoà bình? Tên này quả thực mới mẻ. Bất quá, lão phu không thích ăn gà, thịt gà cũng không trơn mềm như thịt bồ câu, mà gà chính là ở trong đất tìm thức ăn, làm sao giống bồ cầu bay lượn ở trên bầu trời, thịt có vẻ mạnh mẽ và dai. Ha ha, ngươi không nghe nói qua một con chim bồ câu thắng chín con gà sao. Nói ta để ý chính là chỗ này?. Lão nhân gia này tựa hồ đối với Long Phù Nguyệt rất có kiên nhẫn, dong dài lắm điều giải thích nửa ngày, mới đi theo Phượng Thiên Vũ.