Sau lần tự sát thứ 18 không thành công, Phong Linh đặt mông ngồi phịch xuống đất, khóc đến hôn thiên ám địa. “Mẹ nó! Người ta xuyên, ta cũng xuyên! Tại sao lại cho ta một cơ thể có xương to như thế?”. Hai nha hoàn bên cạnh thật cẩn thận nói: “Vương Phi, người không thoải mái chỗ nào? Có cần gọi đại phu đến không?”. “Mỡ của ta đau!”. Sau khi gầm lên một tiếng, Phong Linh di chuyển thân thể gần 200 cân đi vài bước chạy thẳng tới hồ sen trong hoa viên. Mục tiêu của nàng hôm nay chính là tự vẫn! Người mập như thế này nàng còn sống làm gì nữa! Nàng không tin với thể trọng như thế này có người có thể vớt nàng lên! Nếu ông trời có mắt thì hãy để cho nàng xuyên thêm một lần nữa, nếu không thì nàng phải đến Địa phủ vậy! Lên cầu, c** q**n áo, dang tay, rơi tự do vào nước, chìm tới đáy. “Có ai không? Vương Phỉ nhảy hồ tự vẫn rồi! Mau tới cứu người!”. Hai nha hoàn gấp gáp đứng trên cầu kêu to. Ngay sau đó Phong Linh từ trong hồ đứng lên. Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng chạy tới: “Vương phi, Vương phi…
Chương 72: Tiểu Nguyệt Nguyệt
Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của TaTác giả: Ngũ NgũTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau lần tự sát thứ 18 không thành công, Phong Linh đặt mông ngồi phịch xuống đất, khóc đến hôn thiên ám địa. “Mẹ nó! Người ta xuyên, ta cũng xuyên! Tại sao lại cho ta một cơ thể có xương to như thế?”. Hai nha hoàn bên cạnh thật cẩn thận nói: “Vương Phi, người không thoải mái chỗ nào? Có cần gọi đại phu đến không?”. “Mỡ của ta đau!”. Sau khi gầm lên một tiếng, Phong Linh di chuyển thân thể gần 200 cân đi vài bước chạy thẳng tới hồ sen trong hoa viên. Mục tiêu của nàng hôm nay chính là tự vẫn! Người mập như thế này nàng còn sống làm gì nữa! Nàng không tin với thể trọng như thế này có người có thể vớt nàng lên! Nếu ông trời có mắt thì hãy để cho nàng xuyên thêm một lần nữa, nếu không thì nàng phải đến Địa phủ vậy! Lên cầu, c** q**n áo, dang tay, rơi tự do vào nước, chìm tới đáy. “Có ai không? Vương Phỉ nhảy hồ tự vẫn rồi! Mau tới cứu người!”. Hai nha hoàn gấp gáp đứng trên cầu kêu to. Ngay sau đó Phong Linh từ trong hồ đứng lên. Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng chạy tới: “Vương phi, Vương phi… "Mỹ nhân?". Phong Linh nháy mắt với Dạ Dập Tuyên: "Này, ngươi còn chưa lấy vợ đúng không? Vừa hay, nếu ngươi nhìn trúng thì ta sẽ mua cho ngươi".Dạ Dập Tuyên liếc nàng một cái, cầm điểm tâm trên bàn nhét vào miệng nàng: "Ngươi đừng có nói nhiều nữa".Bên trong đại sảnh kỹ viện tiếng hò hét ầm ĩ, tất cả đều chờ mua đêm đầu tiên của mỹ nhân.Một lúc sau nghe thấy tiếng: "Nguyệt Nguyệt cô nương đến rồi"."Phụt". Phong Linh phun một ngụm rượu ra ngoài, Dạ Dập Tuyên nhanh tay lẹ mắt mở quạt giẩy ngăn bắn vào người."Tiểu Nguyệt Nguyệt, ha ha...". Phong Linh cười mất hình tượng, chưa thấy mỹ nhân kia nhưng mà nghe thấy tên thì...Lúc này trên cầu thang có một cô gái che mặt từ từ đi xuống. Mặc dù không thấy rõ diện mạo nhưng tư thái xinh đẹp có thể mê đảo người, vóc dáng cao gầy, Phong Linh nhìn có lẽ phỉa cao hơn nàng ít nhất một cái đầu. Tóc dài bay bay, hai mắt lộ ra bên ngoài cũng đủ để câu hồn.Phong Linh lấy ánh mắt chuyên nghiệp đi dạo thanh lâu mấy ngày, bình luận: "Chậc chậc chậc, thật không tệ".Dạ Dập Tuyên liếc qua một cái rồi cúi mặt uống rượu. Sau khi Nguyệt Nguyệt cô nương xuất hiện, cả đại sảnh đều sôi trào. Các nam nhân đều duỗi dài cổ nhìn mỹ nhân, con mắt trừng lớn: "Xinh đẹp! Thật là xinh đẹp!".Nhân cơ hội này, Phong Linh lập tức nhìn chằm chằm vào các nam nhân xem có ai giống nghi phạm đêm đó không. Bất kỳ biến hóa nào trên mặt nàng đều lọt vào mắt của Dạ Dập Tuyên, hắn nghi ngờ cúi người, lấy quạt che hai người hỏi: "Ngươi xem, có nam nhân nào đi kỹ viện không nhìn mỹ nhân mà chỉ nhìn nam nhân không?".Phong Linh ngẩn ra, nói: "Biết, ngươi không phải nói".Người hầu ở trên đài bắt đầu kêu giá: "Một trăm lượng"."150!"."Ta ra giá 200!"."Đồ ngốc"."400".Các nam nhân điên cuồng ra giá, ai cũng muốn có đêm đầu của mỹ nhân. Phong Linh nhìn chằm chằm vào Dạ Dập Tuyên: "Này, có phải ngươi nên ra tay rồi không?"."Ra tay cái gì?"."Thôi đi, còn giả bộ ngu, ta không tin là có mỹ nhân ở trước mặt mà ngươi không động tâm"."Ta đã có Dư Tinh rồi"."Này, tiểu Tuyên Tuyên, không phải ta định kiến nhưng mà ngươi nên xem lại tiểu thư Dư Tinh của ngươi".Bên cạnh các nam nhân đã đỏ mặt tía tai thét giá lên đến một ngàn lượng, hai người vẫn ngồi nói chuyện phiếm.Ánh mắt Nguyệt Nguyệt liếc nhìn bọn họ, đôi mi hơi nhếch lên, đưa ngón tay nhỏ nhắn gọi người hầu đến rỉ tai mấy câu."A, xin mọi người dừng một chút". Người hầu đi đến trước đài: "Nguyệt Nguyệt cô nương rất cảm kích sự yêu mến của mọi người, nàng lựa chọn giao cho ông trời quyết định."Có ý gì?". Tất cả đều không hiểu.Có một người mang một quả tú cầu ra, mọi người chợt hiểu. Phong Linh hớn hở, nàng chưa thấy ở kỹ viện cũng có ném tú cầu để bán đêm đầu tiên.Tất cả mọi người đều giơ tay lên: "Nguyệt Nguyệt cô nương, đây! Bên này, bên này!".Bọn họ thích tranh thì cứ tranh còn Phong Linh và Dạ Dập Tuyên vẫn ngồi ăn bánh uống rượu. Hai người đều không ngờ, quả tú cầu kia lại ném chính xác đến bàn bọn họ ——Đoán đi, đoán đi, đoán xem Tiểu Nguyệt Nguyệt là ai nào!!!!!!!
"Mỹ nhân?". Phong Linh nháy mắt với Dạ Dập Tuyên: "Này, ngươi còn chưa lấy vợ đúng không? Vừa hay, nếu ngươi nhìn trúng thì ta sẽ mua cho ngươi".
Dạ Dập Tuyên liếc nàng một cái, cầm điểm tâm trên bàn nhét vào miệng nàng: "Ngươi đừng có nói nhiều nữa".
Bên trong đại sảnh kỹ viện tiếng hò hét ầm ĩ, tất cả đều chờ mua đêm đầu tiên của mỹ nhân.
Một lúc sau nghe thấy tiếng: "Nguyệt Nguyệt cô nương đến rồi".
"Phụt". Phong Linh phun một ngụm rượu ra ngoài, Dạ Dập Tuyên nhanh tay lẹ mắt mở quạt giẩy ngăn bắn vào người.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ha ha...". Phong Linh cười mất hình tượng, chưa thấy mỹ nhân kia nhưng mà nghe thấy tên thì...
Lúc này trên cầu thang có một cô gái che mặt từ từ đi xuống. Mặc dù không thấy rõ diện mạo nhưng tư thái xinh đẹp có thể mê đảo người, vóc dáng cao gầy, Phong Linh nhìn có lẽ phỉa cao hơn nàng ít nhất một cái đầu. Tóc dài bay bay, hai mắt lộ ra bên ngoài cũng đủ để câu hồn.
Phong Linh lấy ánh mắt chuyên nghiệp đi dạo thanh lâu mấy ngày, bình luận: "Chậc chậc chậc, thật không tệ".
Dạ Dập Tuyên liếc qua một cái rồi cúi mặt uống rượu. Sau khi Nguyệt Nguyệt cô nương xuất hiện, cả đại sảnh đều sôi trào. Các nam nhân đều duỗi dài cổ nhìn mỹ nhân, con mắt trừng lớn: "Xinh đẹp! Thật là xinh đẹp!".
Nhân cơ hội này, Phong Linh lập tức nhìn chằm chằm vào các nam nhân xem có ai giống nghi phạm đêm đó không. Bất kỳ biến hóa nào trên mặt nàng đều lọt vào mắt của Dạ Dập Tuyên, hắn nghi ngờ cúi người, lấy quạt che hai người hỏi: "Ngươi xem, có nam nhân nào đi kỹ viện không nhìn mỹ nhân mà chỉ nhìn nam nhân không?".
Phong Linh ngẩn ra, nói: "Biết, ngươi không phải nói".
Người hầu ở trên đài bắt đầu kêu giá: "Một trăm lượng".
"150!".
"Ta ra giá 200!".
"Đồ ngốc".
"400".
Các nam nhân điên cuồng ra giá, ai cũng muốn có đêm đầu của mỹ nhân. Phong Linh nhìn chằm chằm vào Dạ Dập Tuyên: "Này, có phải ngươi nên ra tay rồi không?".
"Ra tay cái gì?".
"Thôi đi, còn giả bộ ngu, ta không tin là có mỹ nhân ở trước mặt mà ngươi không động tâm".
"Ta đã có Dư Tinh rồi".
"Này, tiểu Tuyên Tuyên, không phải ta định kiến nhưng mà ngươi nên xem lại tiểu thư Dư Tinh của ngươi".
Bên cạnh các nam nhân đã đỏ mặt tía tai thét giá lên đến một ngàn lượng, hai người vẫn ngồi nói chuyện phiếm.
Ánh mắt Nguyệt Nguyệt liếc nhìn bọn họ, đôi mi hơi nhếch lên, đưa ngón tay nhỏ nhắn gọi người hầu đến rỉ tai mấy câu.
"A, xin mọi người dừng một chút". Người hầu đi đến trước đài: "Nguyệt Nguyệt cô nương rất cảm kích sự yêu mến của mọi người, nàng lựa chọn giao cho ông trời quyết định.
"Có ý gì?". Tất cả đều không hiểu.
Có một người mang một quả tú cầu ra, mọi người chợt hiểu. Phong Linh hớn hở, nàng chưa thấy ở kỹ viện cũng có ném tú cầu để bán đêm đầu tiên.
Tất cả mọi người đều giơ tay lên: "Nguyệt Nguyệt cô nương, đây! Bên này, bên này!".
Bọn họ thích tranh thì cứ tranh còn Phong Linh và Dạ Dập Tuyên vẫn ngồi ăn bánh uống rượu. Hai người đều không ngờ, quả tú cầu kia lại ném chính xác đến bàn bọn họ ——
Đoán đi, đoán đi, đoán xem Tiểu Nguyệt Nguyệt là ai nào!!!!!!!
Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của TaTác giả: Ngũ NgũTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau lần tự sát thứ 18 không thành công, Phong Linh đặt mông ngồi phịch xuống đất, khóc đến hôn thiên ám địa. “Mẹ nó! Người ta xuyên, ta cũng xuyên! Tại sao lại cho ta một cơ thể có xương to như thế?”. Hai nha hoàn bên cạnh thật cẩn thận nói: “Vương Phi, người không thoải mái chỗ nào? Có cần gọi đại phu đến không?”. “Mỡ của ta đau!”. Sau khi gầm lên một tiếng, Phong Linh di chuyển thân thể gần 200 cân đi vài bước chạy thẳng tới hồ sen trong hoa viên. Mục tiêu của nàng hôm nay chính là tự vẫn! Người mập như thế này nàng còn sống làm gì nữa! Nàng không tin với thể trọng như thế này có người có thể vớt nàng lên! Nếu ông trời có mắt thì hãy để cho nàng xuyên thêm một lần nữa, nếu không thì nàng phải đến Địa phủ vậy! Lên cầu, c** q**n áo, dang tay, rơi tự do vào nước, chìm tới đáy. “Có ai không? Vương Phỉ nhảy hồ tự vẫn rồi! Mau tới cứu người!”. Hai nha hoàn gấp gáp đứng trên cầu kêu to. Ngay sau đó Phong Linh từ trong hồ đứng lên. Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng chạy tới: “Vương phi, Vương phi… "Mỹ nhân?". Phong Linh nháy mắt với Dạ Dập Tuyên: "Này, ngươi còn chưa lấy vợ đúng không? Vừa hay, nếu ngươi nhìn trúng thì ta sẽ mua cho ngươi".Dạ Dập Tuyên liếc nàng một cái, cầm điểm tâm trên bàn nhét vào miệng nàng: "Ngươi đừng có nói nhiều nữa".Bên trong đại sảnh kỹ viện tiếng hò hét ầm ĩ, tất cả đều chờ mua đêm đầu tiên của mỹ nhân.Một lúc sau nghe thấy tiếng: "Nguyệt Nguyệt cô nương đến rồi"."Phụt". Phong Linh phun một ngụm rượu ra ngoài, Dạ Dập Tuyên nhanh tay lẹ mắt mở quạt giẩy ngăn bắn vào người."Tiểu Nguyệt Nguyệt, ha ha...". Phong Linh cười mất hình tượng, chưa thấy mỹ nhân kia nhưng mà nghe thấy tên thì...Lúc này trên cầu thang có một cô gái che mặt từ từ đi xuống. Mặc dù không thấy rõ diện mạo nhưng tư thái xinh đẹp có thể mê đảo người, vóc dáng cao gầy, Phong Linh nhìn có lẽ phỉa cao hơn nàng ít nhất một cái đầu. Tóc dài bay bay, hai mắt lộ ra bên ngoài cũng đủ để câu hồn.Phong Linh lấy ánh mắt chuyên nghiệp đi dạo thanh lâu mấy ngày, bình luận: "Chậc chậc chậc, thật không tệ".Dạ Dập Tuyên liếc qua một cái rồi cúi mặt uống rượu. Sau khi Nguyệt Nguyệt cô nương xuất hiện, cả đại sảnh đều sôi trào. Các nam nhân đều duỗi dài cổ nhìn mỹ nhân, con mắt trừng lớn: "Xinh đẹp! Thật là xinh đẹp!".Nhân cơ hội này, Phong Linh lập tức nhìn chằm chằm vào các nam nhân xem có ai giống nghi phạm đêm đó không. Bất kỳ biến hóa nào trên mặt nàng đều lọt vào mắt của Dạ Dập Tuyên, hắn nghi ngờ cúi người, lấy quạt che hai người hỏi: "Ngươi xem, có nam nhân nào đi kỹ viện không nhìn mỹ nhân mà chỉ nhìn nam nhân không?".Phong Linh ngẩn ra, nói: "Biết, ngươi không phải nói".Người hầu ở trên đài bắt đầu kêu giá: "Một trăm lượng"."150!"."Ta ra giá 200!"."Đồ ngốc"."400".Các nam nhân điên cuồng ra giá, ai cũng muốn có đêm đầu của mỹ nhân. Phong Linh nhìn chằm chằm vào Dạ Dập Tuyên: "Này, có phải ngươi nên ra tay rồi không?"."Ra tay cái gì?"."Thôi đi, còn giả bộ ngu, ta không tin là có mỹ nhân ở trước mặt mà ngươi không động tâm"."Ta đã có Dư Tinh rồi"."Này, tiểu Tuyên Tuyên, không phải ta định kiến nhưng mà ngươi nên xem lại tiểu thư Dư Tinh của ngươi".Bên cạnh các nam nhân đã đỏ mặt tía tai thét giá lên đến một ngàn lượng, hai người vẫn ngồi nói chuyện phiếm.Ánh mắt Nguyệt Nguyệt liếc nhìn bọn họ, đôi mi hơi nhếch lên, đưa ngón tay nhỏ nhắn gọi người hầu đến rỉ tai mấy câu."A, xin mọi người dừng một chút". Người hầu đi đến trước đài: "Nguyệt Nguyệt cô nương rất cảm kích sự yêu mến của mọi người, nàng lựa chọn giao cho ông trời quyết định."Có ý gì?". Tất cả đều không hiểu.Có một người mang một quả tú cầu ra, mọi người chợt hiểu. Phong Linh hớn hở, nàng chưa thấy ở kỹ viện cũng có ném tú cầu để bán đêm đầu tiên.Tất cả mọi người đều giơ tay lên: "Nguyệt Nguyệt cô nương, đây! Bên này, bên này!".Bọn họ thích tranh thì cứ tranh còn Phong Linh và Dạ Dập Tuyên vẫn ngồi ăn bánh uống rượu. Hai người đều không ngờ, quả tú cầu kia lại ném chính xác đến bàn bọn họ ——Đoán đi, đoán đi, đoán xem Tiểu Nguyệt Nguyệt là ai nào!!!!!!!