Những tia nắng sáng ấm áp đang len lỏi vào căn phòng nhỏ với tông màu xanh mát dịu của biển, nắng soi vào khuôn mặt thanh tú của nó. Đang say sưa ngáy ngủ thì tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Nó thầm nguyề rủa người nào đang gọi điện cho nó thật không đúng lúc
Sau lần tự sát thứ 18 không thành công, Phong Linh đặt mông ngồi phịch xuống đất, khóc đến hôn thiên ám địa.
“Mẹ nó! Người ta xuyên, ta cũng xuyên! Tại sao lại cho ta một cơ thể có xương to như thế?”.