Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 240: Nàng phải cố gắng sống sót

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng hé ra đôi môi khô khốc, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đât, Chợt thấy dưới đầu gối đau nhói, giống như đụng trúng cái gì đó, nàng có chút buồn bực, lấy tay bới ra, không khỏi thét chói tai.Nàng thế nhưng bới ra một cái thây khô (xác người chết khô), hơi nước toàn thân đều đã bay hết, hốc mắt tối om mỡ to nhìn trời xanh, môi khô nứt, làn da khô khốc nứt nẻ giống như tấm da dê…….Vừa nhìn đã biết chết khát.Long Phù Nguyệt gần như ngã ngồi trên mặt đất, Nàng sẽ không------Cũng chết khát giống như vậy chứ?Vừa nghĩ tời chính mình cũng có thể biến thành cái thây khô giốngnhư thế này, Long Phù Nguyệt không lạnh mà rét run, co rút trong bóng mát của cây đại thụ sau lưng, ôm chặt hai tay có chút rạn nứt, hai mắt mở to, nhìn tiểu hồ ly: “Ngươi….ngươi có biện pháp thoát khỏi chỗ này hay không?”Tiểu hồ ly lắc lắc đầu nhỏ: “Ta cũng là lần đầu tiên đến sa mạc, không biết phân biệt Đông Tây Nam Bắc……”Choáng váng, thì ra hồ ly thượng tiên cũng không phải vạn năng (cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được)! Hơn nữa còn bị mù phương hướng giống như nàng!Ai,lần này chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi!Long Phù Nguyệt mơ hồ chỉ cảm thấy đầu to ra hơn một vòng: “Chẳng lẽ cứ chết vô thanh vô tức ở đây?Trở thành thức ăn cho chim trên trời, cho kiến dưới đất?”Không! Quyết không thể! Cho dù thế nào cũng phải liều mạng một phen. Phượng Thiên Vũ có lẽ cũng đang tìm nàng, nàng phải cố gắng sống sót!Nàng liều mạng nhớ lại kiến thực sinh tồn trên sa mạc. May mắn lúc còn ờ hiện đại nàng xem sách tương đối nhiều, nàng lại thích thám hiểm tìm kiếm cái lạ, cho nên cũng biết vài phương pháp đơn giản để sinh tồn trên sa mạc…….Hiện tại nhiệm vụ gấp gáp nhất là tìm ra nước!Chung quanh đây không có nước, mà nàng bị gió to quét tới nơi này, căn bản không xác định được phương hướng. Phải thừa dịp còn chưa mất nước tìm nguồn nước, bằng không nàng chết chăc rồi.Long Phù Nguyệt cắn răng một cái, đứng dậy, trên người nàng bị gió cắt nhiều vết, rất nhiều nơi chảy ra tơ máu. Kỳ lạ là những chỗ tiều hồ ly l**m qua trên người nàng đều đã không còn chảy máu nữa.

Nàng hé ra đôi môi khô khốc, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đât, Chợt thấy dưới đầu gối đau nhói, giống như đụng trúng cái gì đó, nàng có chút buồn bực, lấy tay bới ra, không khỏi thét chói tai.

Nàng thế nhưng bới ra một cái thây khô (xác người chết khô), hơi nước toàn thân đều đã bay hết, hốc mắt tối om mỡ to nhìn trời xanh, môi khô nứt, làn da khô khốc nứt nẻ giống như tấm da dê…….Vừa nhìn đã biết chết khát.

Long Phù Nguyệt gần như ngã ngồi trên mặt đất, Nàng sẽ không------Cũng chết khát giống như vậy chứ?

Vừa nghĩ tời chính mình cũng có thể biến thành cái thây khô giốngnhư thế này, Long Phù Nguyệt không lạnh mà rét run, co rút trong bóng mát của cây đại thụ sau lưng, ôm chặt hai tay có chút rạn nứt, hai mắt mở to, nhìn tiểu hồ ly: “Ngươi….ngươi có biện pháp thoát khỏi chỗ này hay không?”

Tiểu hồ ly lắc lắc đầu nhỏ: “Ta cũng là lần đầu tiên đến sa mạc, không biết phân biệt Đông Tây Nam Bắc……”

Choáng váng, thì ra hồ ly thượng tiên cũng không phải vạn năng (cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được)! Hơn nữa còn bị mù phương hướng giống như nàng!

Ai,lần này chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi!

Long Phù Nguyệt mơ hồ chỉ cảm thấy đầu to ra hơn một vòng: “Chẳng lẽ cứ chết vô thanh vô tức ở đây?Trở thành thức ăn cho chim trên trời, cho kiến dưới đất?”

Không! Quyết không thể! Cho dù thế nào cũng phải liều mạng một phen. Phượng Thiên Vũ có lẽ cũng đang tìm nàng, nàng phải cố gắng sống sót!

Nàng liều mạng nhớ lại kiến thực sinh tồn trên sa mạc. May mắn lúc còn ờ hiện đại nàng xem sách tương đối nhiều, nàng lại thích thám hiểm tìm kiếm cái lạ, cho nên cũng biết vài phương pháp đơn giản để sinh tồn trên sa mạc…….

Hiện tại nhiệm vụ gấp gáp nhất là tìm ra nước!

Chung quanh đây không có nước, mà nàng bị gió to quét tới nơi này, căn bản không xác định được phương hướng. Phải thừa dịp còn chưa mất nước tìm nguồn nước, bằng không nàng chết chăc rồi.

Long Phù Nguyệt cắn răng một cái, đứng dậy, trên người nàng bị gió cắt nhiều vết, rất nhiều nơi chảy ra tơ máu. Kỳ lạ là những chỗ tiều hồ ly l**m qua trên người nàng đều đã không còn chảy máu nữa.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng hé ra đôi môi khô khốc, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đât, Chợt thấy dưới đầu gối đau nhói, giống như đụng trúng cái gì đó, nàng có chút buồn bực, lấy tay bới ra, không khỏi thét chói tai.Nàng thế nhưng bới ra một cái thây khô (xác người chết khô), hơi nước toàn thân đều đã bay hết, hốc mắt tối om mỡ to nhìn trời xanh, môi khô nứt, làn da khô khốc nứt nẻ giống như tấm da dê…….Vừa nhìn đã biết chết khát.Long Phù Nguyệt gần như ngã ngồi trên mặt đất, Nàng sẽ không------Cũng chết khát giống như vậy chứ?Vừa nghĩ tời chính mình cũng có thể biến thành cái thây khô giốngnhư thế này, Long Phù Nguyệt không lạnh mà rét run, co rút trong bóng mát của cây đại thụ sau lưng, ôm chặt hai tay có chút rạn nứt, hai mắt mở to, nhìn tiểu hồ ly: “Ngươi….ngươi có biện pháp thoát khỏi chỗ này hay không?”Tiểu hồ ly lắc lắc đầu nhỏ: “Ta cũng là lần đầu tiên đến sa mạc, không biết phân biệt Đông Tây Nam Bắc……”Choáng váng, thì ra hồ ly thượng tiên cũng không phải vạn năng (cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được)! Hơn nữa còn bị mù phương hướng giống như nàng!Ai,lần này chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi!Long Phù Nguyệt mơ hồ chỉ cảm thấy đầu to ra hơn một vòng: “Chẳng lẽ cứ chết vô thanh vô tức ở đây?Trở thành thức ăn cho chim trên trời, cho kiến dưới đất?”Không! Quyết không thể! Cho dù thế nào cũng phải liều mạng một phen. Phượng Thiên Vũ có lẽ cũng đang tìm nàng, nàng phải cố gắng sống sót!Nàng liều mạng nhớ lại kiến thực sinh tồn trên sa mạc. May mắn lúc còn ờ hiện đại nàng xem sách tương đối nhiều, nàng lại thích thám hiểm tìm kiếm cái lạ, cho nên cũng biết vài phương pháp đơn giản để sinh tồn trên sa mạc…….Hiện tại nhiệm vụ gấp gáp nhất là tìm ra nước!Chung quanh đây không có nước, mà nàng bị gió to quét tới nơi này, căn bản không xác định được phương hướng. Phải thừa dịp còn chưa mất nước tìm nguồn nước, bằng không nàng chết chăc rồi.Long Phù Nguyệt cắn răng một cái, đứng dậy, trên người nàng bị gió cắt nhiều vết, rất nhiều nơi chảy ra tơ máu. Kỳ lạ là những chỗ tiều hồ ly l**m qua trên người nàng đều đã không còn chảy máu nữa.

Chương 240: Nàng phải cố gắng sống sót