“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 241: Ngươi cũng là xuyên qua đến đây?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly, ngươi không phải đại tiên hay sao?Có thể hay không biến ra chút nước đi?Ta khát muốn chết rồi!”Tiểu hồ ly liếc nàng một cái, cứng rắn nói: “Không có!”Long Phù Nguyệt tức giận mở to mắt nhìn nó: “Người ta là đại tiên không phải đều có thể biến ra nhiều thứ này nọ hay sao?Ngươi ngay cả nước cũng biến không được?! Hồ ly vô dụng!”Tiểu hồ ly trợn tròn đôi mắt xanh rờn: “Ngươi cho ta là đại tiên vạn năng sao? Cái gì cũng có thể biến ra? Các đại tiên khác không phải biến ra đồ vật, mà là lấy ra từ nơi khác, dùng Chướng Nhãn pháp mà thôi! Ngươi thấy Tôn Ngộ Không biến ra cơm cho sự phụ hắn ăn hay là đi khất thực a?Hắn tài giỏi như vậy sao còn không biến ra cơm a!”“Còn có……., còn có thần tiên là dùng Chướng Nhãn pháp, đem hạt cát hòn đá biến thành bộ dáng thức ăn, nhưng mấy thứ đó vẫn là hạt cát hòn đá, hoàn toàn không thể ăn.” Tiều hồ ly đơn giản giải thích.Nó nói dài dòng như vậy làm Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, bỗng nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào tiểu hồ ly: “Ngươi…ngươi làm sao cũng biết Tôn Ngộ Không?Chẳng lẽ ngươi cũng là xuyên qua đến đây?”Tiểu hồ ly tựa hồ cũng biết lỡ lời, đảo tròn mắt, hắc hắc cười khan hai tiếng: “Ta, hẳn là cũng một cái thời đại với ngươi a, là cha ta đá ta đến đây……..”“A, thì ra ngươi cũng đến từ thời đại của ta!” Long Phù Nguyệt có loại hưng phấn gặp được cố hương, kìm lòng không được cầm tiểu hồ ly lên, sờ sờ lông của hắn: “Ngươi cũng đến từ Trung Quốc năm 2009?”Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Không phải, ta đến từ triều Minh, vốn ta có một kiếp nạn, cần một vị thần tiên Hồ Tộc của ta hóa giải, mà cũng không biết hắn làm sao lại xuyên đến hiện đại. Cha ta thật vất vả mới tìm được một gia tộc khu ma sư (Pháp sư), gia tộc hắn có một loại bàn luân hồi gì đó có thể xuyên qua thời không, cha ta khẩn cầu mãi mới được một cái, để ta xuyên qua tìm vị hồ tiên tổ tông kia, nhưng không biết sao lại xuất hiện sai lầm, ta lại xuyên qua nơi này. Bàn luân hồi kia ta cũng đã đánh mất, cho nên ta không trở về được……..”Tiểu hồ ly nói đến đây có chút thương tâm.
Long Phù Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly, ngươi không phải đại tiên hay sao?Có thể hay không biến ra chút nước đi?Ta khát muốn chết rồi!”
Tiểu hồ ly liếc nàng một cái, cứng rắn nói: “Không có!”
Long Phù Nguyệt tức giận mở to mắt nhìn nó: “Người ta là đại tiên không phải đều có thể biến ra nhiều thứ này nọ hay sao?Ngươi ngay cả nước cũng biến không được?! Hồ ly vô dụng!”
Tiểu hồ ly trợn tròn đôi mắt xanh rờn: “Ngươi cho ta là đại tiên vạn năng sao? Cái gì cũng có thể biến ra? Các đại tiên khác không phải biến ra đồ vật, mà là lấy ra từ nơi khác, dùng Chướng Nhãn pháp mà thôi! Ngươi thấy Tôn Ngộ Không biến ra cơm cho sự phụ hắn ăn hay là đi khất thực a?Hắn tài giỏi như vậy sao còn không biến ra cơm a!”
“Còn có……., còn có thần tiên là dùng Chướng Nhãn pháp, đem hạt cát hòn đá biến thành bộ dáng thức ăn, nhưng mấy thứ đó vẫn là hạt cát hòn đá, hoàn toàn không thể ăn.” Tiều hồ ly đơn giản giải thích.
Nó nói dài dòng như vậy làm Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, bỗng nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào tiểu hồ ly: “Ngươi…ngươi làm sao cũng biết Tôn Ngộ Không?Chẳng lẽ ngươi cũng là xuyên qua đến đây?”
Tiểu hồ ly tựa hồ cũng biết lỡ lời, đảo tròn mắt, hắc hắc cười khan hai tiếng: “Ta, hẳn là cũng một cái thời đại với ngươi a, là cha ta đá ta đến đây……..”
“A, thì ra ngươi cũng đến từ thời đại của ta!” Long Phù Nguyệt có loại hưng phấn gặp được cố hương, kìm lòng không được cầm tiểu hồ ly lên, sờ sờ lông của hắn: “Ngươi cũng đến từ Trung Quốc năm 2009?”
Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Không phải, ta đến từ triều Minh, vốn ta có một kiếp nạn, cần một vị thần tiên Hồ Tộc của ta hóa giải, mà cũng không biết hắn làm sao lại xuyên đến hiện đại. Cha ta thật vất vả mới tìm được một gia tộc khu ma sư (Pháp sư), gia tộc hắn có một loại bàn luân hồi gì đó có thể xuyên qua thời không, cha ta khẩn cầu mãi mới được một cái, để ta xuyên qua tìm vị hồ tiên tổ tông kia, nhưng không biết sao lại xuất hiện sai lầm, ta lại xuyên qua nơi này. Bàn luân hồi kia ta cũng đã đánh mất, cho nên ta không trở về được……..”
Tiểu hồ ly nói đến đây có chút thương tâm.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly, ngươi không phải đại tiên hay sao?Có thể hay không biến ra chút nước đi?Ta khát muốn chết rồi!”Tiểu hồ ly liếc nàng một cái, cứng rắn nói: “Không có!”Long Phù Nguyệt tức giận mở to mắt nhìn nó: “Người ta là đại tiên không phải đều có thể biến ra nhiều thứ này nọ hay sao?Ngươi ngay cả nước cũng biến không được?! Hồ ly vô dụng!”Tiểu hồ ly trợn tròn đôi mắt xanh rờn: “Ngươi cho ta là đại tiên vạn năng sao? Cái gì cũng có thể biến ra? Các đại tiên khác không phải biến ra đồ vật, mà là lấy ra từ nơi khác, dùng Chướng Nhãn pháp mà thôi! Ngươi thấy Tôn Ngộ Không biến ra cơm cho sự phụ hắn ăn hay là đi khất thực a?Hắn tài giỏi như vậy sao còn không biến ra cơm a!”“Còn có……., còn có thần tiên là dùng Chướng Nhãn pháp, đem hạt cát hòn đá biến thành bộ dáng thức ăn, nhưng mấy thứ đó vẫn là hạt cát hòn đá, hoàn toàn không thể ăn.” Tiều hồ ly đơn giản giải thích.Nó nói dài dòng như vậy làm Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, bỗng nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào tiểu hồ ly: “Ngươi…ngươi làm sao cũng biết Tôn Ngộ Không?Chẳng lẽ ngươi cũng là xuyên qua đến đây?”Tiểu hồ ly tựa hồ cũng biết lỡ lời, đảo tròn mắt, hắc hắc cười khan hai tiếng: “Ta, hẳn là cũng một cái thời đại với ngươi a, là cha ta đá ta đến đây……..”“A, thì ra ngươi cũng đến từ thời đại của ta!” Long Phù Nguyệt có loại hưng phấn gặp được cố hương, kìm lòng không được cầm tiểu hồ ly lên, sờ sờ lông của hắn: “Ngươi cũng đến từ Trung Quốc năm 2009?”Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Không phải, ta đến từ triều Minh, vốn ta có một kiếp nạn, cần một vị thần tiên Hồ Tộc của ta hóa giải, mà cũng không biết hắn làm sao lại xuyên đến hiện đại. Cha ta thật vất vả mới tìm được một gia tộc khu ma sư (Pháp sư), gia tộc hắn có một loại bàn luân hồi gì đó có thể xuyên qua thời không, cha ta khẩn cầu mãi mới được một cái, để ta xuyên qua tìm vị hồ tiên tổ tông kia, nhưng không biết sao lại xuất hiện sai lầm, ta lại xuyên qua nơi này. Bàn luân hồi kia ta cũng đã đánh mất, cho nên ta không trở về được……..”Tiểu hồ ly nói đến đây có chút thương tâm.