“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 242: Lại thêm một đêm tối
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu nó: “Không cần đau lòng, mọi sự đều có số mệnh, nếu ngươi đã xuyên qua nơi này, có thể hóa giải được một chút đạo kiếp của ngươi. Tốt lắm, chúng ta đi, ra khỏi nơi quỹ quái này tính sau.”Tiểu hồ ly nhìn nhìn trời: “Được rồi, bây giờ chúng ta tìm phương hướng đi, bây giờ là buổi chiều, mặt trời ở hướng tây. vậy chúng ta ngược mặt trời đi hướng đông xem một chút.”Đến lúc này, chỉ có thể dựa vào vận may, có lẽ cón có một con đường sống.Mỗi người một bước, đi về hướng đông.Tiểu hồ ly coi như cũng có chút tài lẻ, chỉ cần không phải ăn vào bụng nó đều có thể biến ra được, một cành Hồ Dương bị gãy nó biến thành một cây dù, tuy rằng cây dù nặng muốn chết, nhưng tốt xấu cũng có thể che nắng được.Đã đi hai canh giờ, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cố họng có thể phun ra lửa, khắp nơi đều mờ mịt, nửa cái ốc đảo cũng nhìn không thấy.Long Phù Nguyệt hai chân lảo đảo, mỗi bước đều nặng nghìn cân. Đến tận bây giờ nàng cũng không nhìn thấy một chút hi vong sống sót……..Lại thêm một đêm tối, bầu trời sao sáng lập lòe nhấp nháy, ở trong mắt Long Phù Nguyệt, tất cả đều là nước mưa, ánh trăng ở sa mạc so với nơi khác cũng tròn hơn, nhìn giống cái bánh nướng, nàng hận không thể đi đến đó cắn hai miếng……Ban đêm đương nhiên không có mặt trời chỉ đường, cũng may tiểu hồ ly biết được sao Bắc Đẩu, căn cứ vào vị trí sao Bắc Đẩu, cuối cũng cũng may là chưa đi sai phương hướng.Lại đi thêm hai canh giờ, Long Phù Nguyệt rốt cuộc đi không nổi, gục trên nền cát, thì thào nói một câu: “Nghĩ ngơi một chút đi, ta mệt chết đi được!”Tiểu hồ ly nhìn nàng, gật gật đầu, tìm một nơi cản gió ngồi xuống nghĩ ngơi.Cái khô nóng của ban ngày đã hoàn toàn biến mất, đêm lạnh như nước, Long Phù Nguyệt quần áo đơn bạc, lại vừa mệt vừa khát vừa đói, run lên vì lạnh, tiểu hồ ly không nói hai lời, nhày vào trong ngực nàng, thân thể nó giống như cái ấm lô nho nhỏ, ôm nó một hồi, Long Phù Nguyệt cuối cùng cũng hết run.Chỉ là cảm giác khát khô cổ chưa giảm xuống, môi của nàng sớm khô nứt, giờ phút này ngay cả lưỡi cũng có cảm giác khô nứt, bây giờ nàng một câu cũng lười nói.
Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu nó: “Không cần đau lòng, mọi sự đều có số mệnh, nếu ngươi đã xuyên qua nơi này, có thể hóa giải được một chút đạo kiếp của ngươi. Tốt lắm, chúng ta đi, ra khỏi nơi quỹ quái này tính sau.”
Tiểu hồ ly nhìn nhìn trời: “Được rồi, bây giờ chúng ta tìm phương hướng đi, bây giờ là buổi chiều, mặt trời ở hướng tây. vậy chúng ta ngược mặt trời đi hướng đông xem một chút.”
Đến lúc này, chỉ có thể dựa vào vận may, có lẽ cón có một con đường sống.
Mỗi người một bước, đi về hướng đông.
Tiểu hồ ly coi như cũng có chút tài lẻ, chỉ cần không phải ăn vào bụng nó đều có thể biến ra được, một cành Hồ Dương bị gãy nó biến thành một cây dù, tuy rằng cây dù nặng muốn chết, nhưng tốt xấu cũng có thể che nắng được.
Đã đi hai canh giờ, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cố họng có thể phun ra lửa, khắp nơi đều mờ mịt, nửa cái ốc đảo cũng nhìn không thấy.
Long Phù Nguyệt hai chân lảo đảo, mỗi bước đều nặng nghìn cân. Đến tận bây giờ nàng cũng không nhìn thấy một chút hi vong sống sót……..
Lại thêm một đêm tối, bầu trời sao sáng lập lòe nhấp nháy, ở trong mắt Long Phù Nguyệt, tất cả đều là nước mưa, ánh trăng ở sa mạc so với nơi khác cũng tròn hơn, nhìn giống cái bánh nướng, nàng hận không thể đi đến đó cắn hai miếng……
Ban đêm đương nhiên không có mặt trời chỉ đường, cũng may tiểu hồ ly biết được sao Bắc Đẩu, căn cứ vào vị trí sao Bắc Đẩu, cuối cũng cũng may là chưa đi sai phương hướng.
Lại đi thêm hai canh giờ, Long Phù Nguyệt rốt cuộc đi không nổi, gục trên nền cát, thì thào nói một câu: “Nghĩ ngơi một chút đi, ta mệt chết đi được!”
Tiểu hồ ly nhìn nàng, gật gật đầu, tìm một nơi cản gió ngồi xuống nghĩ ngơi.
Cái khô nóng của ban ngày đã hoàn toàn biến mất, đêm lạnh như nước, Long Phù Nguyệt quần áo đơn bạc, lại vừa mệt vừa khát vừa đói, run lên vì lạnh, tiểu hồ ly không nói hai lời, nhày vào trong ngực nàng, thân thể nó giống như cái ấm lô nho nhỏ, ôm nó một hồi, Long Phù Nguyệt cuối cùng cũng hết run.
Chỉ là cảm giác khát khô cổ chưa giảm xuống, môi của nàng sớm khô nứt, giờ phút này ngay cả lưỡi cũng có cảm giác khô nứt, bây giờ nàng một câu cũng lười nói.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu nó: “Không cần đau lòng, mọi sự đều có số mệnh, nếu ngươi đã xuyên qua nơi này, có thể hóa giải được một chút đạo kiếp của ngươi. Tốt lắm, chúng ta đi, ra khỏi nơi quỹ quái này tính sau.”Tiểu hồ ly nhìn nhìn trời: “Được rồi, bây giờ chúng ta tìm phương hướng đi, bây giờ là buổi chiều, mặt trời ở hướng tây. vậy chúng ta ngược mặt trời đi hướng đông xem một chút.”Đến lúc này, chỉ có thể dựa vào vận may, có lẽ cón có một con đường sống.Mỗi người một bước, đi về hướng đông.Tiểu hồ ly coi như cũng có chút tài lẻ, chỉ cần không phải ăn vào bụng nó đều có thể biến ra được, một cành Hồ Dương bị gãy nó biến thành một cây dù, tuy rằng cây dù nặng muốn chết, nhưng tốt xấu cũng có thể che nắng được.Đã đi hai canh giờ, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cố họng có thể phun ra lửa, khắp nơi đều mờ mịt, nửa cái ốc đảo cũng nhìn không thấy.Long Phù Nguyệt hai chân lảo đảo, mỗi bước đều nặng nghìn cân. Đến tận bây giờ nàng cũng không nhìn thấy một chút hi vong sống sót……..Lại thêm một đêm tối, bầu trời sao sáng lập lòe nhấp nháy, ở trong mắt Long Phù Nguyệt, tất cả đều là nước mưa, ánh trăng ở sa mạc so với nơi khác cũng tròn hơn, nhìn giống cái bánh nướng, nàng hận không thể đi đến đó cắn hai miếng……Ban đêm đương nhiên không có mặt trời chỉ đường, cũng may tiểu hồ ly biết được sao Bắc Đẩu, căn cứ vào vị trí sao Bắc Đẩu, cuối cũng cũng may là chưa đi sai phương hướng.Lại đi thêm hai canh giờ, Long Phù Nguyệt rốt cuộc đi không nổi, gục trên nền cát, thì thào nói một câu: “Nghĩ ngơi một chút đi, ta mệt chết đi được!”Tiểu hồ ly nhìn nàng, gật gật đầu, tìm một nơi cản gió ngồi xuống nghĩ ngơi.Cái khô nóng của ban ngày đã hoàn toàn biến mất, đêm lạnh như nước, Long Phù Nguyệt quần áo đơn bạc, lại vừa mệt vừa khát vừa đói, run lên vì lạnh, tiểu hồ ly không nói hai lời, nhày vào trong ngực nàng, thân thể nó giống như cái ấm lô nho nhỏ, ôm nó một hồi, Long Phù Nguyệt cuối cùng cũng hết run.Chỉ là cảm giác khát khô cổ chưa giảm xuống, môi của nàng sớm khô nứt, giờ phút này ngay cả lưỡi cũng có cảm giác khô nứt, bây giờ nàng một câu cũng lười nói.