“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 249: Ta mới không phải sủng vật!
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Thân hình Bạch y nhân phía trước hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên dừng lại.Nhân cơ hội đang ở trước mắt, Long Phù Nguyệt mặc dù mệt, cũng gắng chạy tới.Nàng rốt cục thấy rõ bộ dáng người kia.Mặt mũi ôn nhuận như ngọc, một đôi mắt như ánh sao lạnh lẽo như nước, đen như mực giống như một cái đầm sâu, nhìn không thấy đáy...... Lại có một loại trầm tĩnh, khí độ áp đảo hết thảy, vẻ mặt hơi có chút cô đơn cùng cô tịch. Mặc một thân áo bào trắng rộng thùng thình, hai chân tr*n tr**. Đúng là nam tử ngày đó ở Trầm Hương Cốc nàng nhìn thấy.Nàng đã từng xem hắn là đại sư huynh của mình, hắn lại thề thốt phủ nhận......Nam tử kia cao thấp đánh giá nàng liếc mắt một cái: "Thì ra là ngươi —— Nhưng mà, ta không phải Đại sư huynh của ngươi, ngươi nhận lầm người." Xoay người đi, bất quá lúc này bước chân chậm rất nhiều.Long Phù Nguyệt miễn cưỡng có thể đuổi kịp. Ở tình cảnh tuyệt vọng có thể gặp được ‘ Người quen ’, Long Phù Nguyệt vô cùng vui mừng. Cũng không suy nghĩ người này vì sao đêm khuya lại xuất hiện ở nơi này.Nàng đã một ngày một đêm chưa ăn gì, vừa khát vừa đói, bước chân xiêu vẹo: "Cái kia —— Đại sư huynh, trên người ngươi có thức ăn nước uống hay không?"Người nọ hơi hơi ngừng lại một chút, rốt cục lại dừng bước. Long Phù Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, suýt nữa đụng vào người hắn. May mắn kịp sớm phanh lại, đứng sát thân thể của hắn.Người nọ cũng không biết từ đâu biến ra một khối thịt khô, lại đưa qua một bình nước.Long Phù Nguyệt vội nói một tiếng cảm tạ, nhận lấy, trước tiên đem thịt khô mở, cấp tiểu hồ ly một nửa, chính mình đã uống vài ngụm nước, đưa cho tiểu hồ ly.Tiểu hồ ly lúc này cũng không khách khí nữa, dùng hai tiểu móng vuốt nhận lấy, thô lỗ uống cho thật no. Sau đó cúi đầu ăn đến thịt.Người nọ nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, ánh mắt lạnh như băng rốt cục hiện lên một chút kinh ngạc, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới ngươi lại nuôi sủng vật thần quái như vậy......"Hắn một câu chưa nói xong, tiểu hồ li liền nhảy dựng, kêu lên: "Ta là hồ ly thượng tiên, mới không phải sủng vật gì!"
Thân hình Bạch y nhân phía trước hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên dừng lại.
Nhân cơ hội đang ở trước mắt, Long Phù Nguyệt mặc dù mệt, cũng gắng chạy tới.
Nàng rốt cục thấy rõ bộ dáng người kia.
Mặt mũi ôn nhuận như ngọc, một đôi mắt như ánh sao lạnh lẽo như nước, đen như mực giống như một cái đầm sâu, nhìn không thấy đáy...... Lại có một loại trầm tĩnh, khí độ áp đảo hết thảy, vẻ mặt hơi có chút cô đơn cùng cô tịch. Mặc một thân áo bào trắng rộng thùng thình, hai chân tr*n tr**. Đúng là nam tử ngày đó ở Trầm Hương Cốc nàng nhìn thấy.
Nàng đã từng xem hắn là đại sư huynh của mình, hắn lại thề thốt phủ nhận......
Nam tử kia cao thấp đánh giá nàng liếc mắt một cái: "Thì ra là ngươi —— Nhưng mà, ta không phải Đại sư huynh của ngươi, ngươi nhận lầm người." Xoay người đi, bất quá lúc này bước chân chậm rất nhiều.
Long Phù Nguyệt miễn cưỡng có thể đuổi kịp. Ở tình cảnh tuyệt vọng có thể gặp được ‘ Người quen ’, Long Phù Nguyệt vô cùng vui mừng. Cũng không suy nghĩ người này vì sao đêm khuya lại xuất hiện ở nơi này.
Nàng đã một ngày một đêm chưa ăn gì, vừa khát vừa đói, bước chân xiêu vẹo: "Cái kia —— Đại sư huynh, trên người ngươi có thức ăn nước uống hay không?"
Người nọ hơi hơi ngừng lại một chút, rốt cục lại dừng bước. Long Phù Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, suýt nữa đụng vào người hắn. May mắn kịp sớm phanh lại, đứng sát thân thể của hắn.
Người nọ cũng không biết từ đâu biến ra một khối thịt khô, lại đưa qua một bình nước.
Long Phù Nguyệt vội nói một tiếng cảm tạ, nhận lấy, trước tiên đem thịt khô mở, cấp tiểu hồ ly một nửa, chính mình đã uống vài ngụm nước, đưa cho tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly lúc này cũng không khách khí nữa, dùng hai tiểu móng vuốt nhận lấy, thô lỗ uống cho thật no. Sau đó cúi đầu ăn đến thịt.
Người nọ nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, ánh mắt lạnh như băng rốt cục hiện lên một chút kinh ngạc, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới ngươi lại nuôi sủng vật thần quái như vậy......"
Hắn một câu chưa nói xong, tiểu hồ li liền nhảy dựng, kêu lên: "Ta là hồ ly thượng tiên, mới không phải sủng vật gì!"
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Thân hình Bạch y nhân phía trước hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên dừng lại.Nhân cơ hội đang ở trước mắt, Long Phù Nguyệt mặc dù mệt, cũng gắng chạy tới.Nàng rốt cục thấy rõ bộ dáng người kia.Mặt mũi ôn nhuận như ngọc, một đôi mắt như ánh sao lạnh lẽo như nước, đen như mực giống như một cái đầm sâu, nhìn không thấy đáy...... Lại có một loại trầm tĩnh, khí độ áp đảo hết thảy, vẻ mặt hơi có chút cô đơn cùng cô tịch. Mặc một thân áo bào trắng rộng thùng thình, hai chân tr*n tr**. Đúng là nam tử ngày đó ở Trầm Hương Cốc nàng nhìn thấy.Nàng đã từng xem hắn là đại sư huynh của mình, hắn lại thề thốt phủ nhận......Nam tử kia cao thấp đánh giá nàng liếc mắt một cái: "Thì ra là ngươi —— Nhưng mà, ta không phải Đại sư huynh của ngươi, ngươi nhận lầm người." Xoay người đi, bất quá lúc này bước chân chậm rất nhiều.Long Phù Nguyệt miễn cưỡng có thể đuổi kịp. Ở tình cảnh tuyệt vọng có thể gặp được ‘ Người quen ’, Long Phù Nguyệt vô cùng vui mừng. Cũng không suy nghĩ người này vì sao đêm khuya lại xuất hiện ở nơi này.Nàng đã một ngày một đêm chưa ăn gì, vừa khát vừa đói, bước chân xiêu vẹo: "Cái kia —— Đại sư huynh, trên người ngươi có thức ăn nước uống hay không?"Người nọ hơi hơi ngừng lại một chút, rốt cục lại dừng bước. Long Phù Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, suýt nữa đụng vào người hắn. May mắn kịp sớm phanh lại, đứng sát thân thể của hắn.Người nọ cũng không biết từ đâu biến ra một khối thịt khô, lại đưa qua một bình nước.Long Phù Nguyệt vội nói một tiếng cảm tạ, nhận lấy, trước tiên đem thịt khô mở, cấp tiểu hồ ly một nửa, chính mình đã uống vài ngụm nước, đưa cho tiểu hồ ly.Tiểu hồ ly lúc này cũng không khách khí nữa, dùng hai tiểu móng vuốt nhận lấy, thô lỗ uống cho thật no. Sau đó cúi đầu ăn đến thịt.Người nọ nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, ánh mắt lạnh như băng rốt cục hiện lên một chút kinh ngạc, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới ngươi lại nuôi sủng vật thần quái như vậy......"Hắn một câu chưa nói xong, tiểu hồ li liền nhảy dựng, kêu lên: "Ta là hồ ly thượng tiên, mới không phải sủng vật gì!"