“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 250: Khuynh quốc khuynh thành
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Người nọ khẽ nhướng mày mỉm cười, không thấy hắn dùng tuyệt chiêu gì, hắn đã làm cho tiểu hồ ly nói ra. Tiểu hồ ly kinh hoảng, cho là hắn có ý định gì với mình, trên người ánh sáng màu lam chợt lóe, người nọ không nghĩ tới nó cư nhiên lại phóng điện, mỉm cười vẫy tay, tiểu hồ ly rơi trên mặt đất.Đầu Tiểu hồ ly rúc vào trong lòng Long Phù, chỉ lộ một đôi mắt hồ ly xanh mượt giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Không được vô lễ với ta!"Người nọ khẽ nhếch môi, thậm chí có mỉm cười xẹt qua, tuy rằng ý cười này chỉ thóang trong giây lát, nhưng vẫn làm cho Long Phù Nguyệt nhìn ngẩn ngơ.Đại khối băng ngàn năm cư nhiên biết cười nha. Thật đúng là ngạc nhiên.Long Phù Nguyệt đem miếng thịt ăn xong, nhìn trông mong nhìn hắn: "Đại sư huynh, có còn hay không?"Người nọ khẽ cau mày mỉm cười nói: "Ta nói rồi ta không phải Đại sư huynh của ngươi.."Long Phù Nguyệt xấu xa cười: "Ở trong mắt ta, huynh chính là đại sư huynh—— Đông Phương Diệu Bạch. Đúng rồi, đại sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?"Người nọ quay mình, thanh âm thản nhiên lạnh lẽo như nước: "Ta vốn chính là ở nơi này. Những lời này hẳn là hỏi ngươi, ngươi không ở Phương Nam, chạy tới sa mạc làm cái gì?"Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, đối với câu hỏi người này tránh né không đáp, lại mở to hai mắt cao thấp cẩn thận đánh giá mặt mày người nọ, dưới ánh trăng, màu da của hắn tái nhợt như ngọc, dường như là nhiều năm không thấy ánh mặt trời.Nàng bỗng nhiên lắc lắc đầu: "Huynh đừng gạt ta. Màu da huynh trắng như vậy, làm sao giống người sinh trưởng ở sa mạc?""Ách...... Vậy ngươi nói người sa mạc là bộ dáng gì?" Người nọ cuối cùng bị lời của nàng gợi lên một tia tò mò."Người ở sa mạc sao —— Ha ha,người ở sa mạc đương nhiên là màu đen, làn da đen giống như than. Răng lại đặc biệt trắng, cười một cái ‘ nhất ’ tự, bất quá huynh lại một thân áo bào trắng lại trái ngược, giống người Ấn Độ......"Người nọ nghe nói thấy buồn cười, khóe môi kìm lòng không đậu khẽ cong, gợi lên một chút cười nhẹ không thể nhận ra trên mặt. Lời nói của tiểu cô nương này lại có chút ngạc nhiên mê hoặc làm cho hắn buồn cười......"Wow, huynh vừa cười! Đại sư huynh, huynh hẳn là nên thường xuyên cười, huynh cười lên rất đẹp. Khuynh quốc khuynh thành......" Long Phù Nguyệt với phong thái háo sắc nhìn hắn. Mắt to lấp lánh lưu chuyển, như bầu trời đầy sao sáng nhất.
Người nọ khẽ nhướng mày mỉm cười, không thấy hắn dùng tuyệt chiêu gì, hắn đã làm cho tiểu hồ ly nói ra. Tiểu hồ ly kinh hoảng, cho là hắn có ý định gì với mình, trên người ánh sáng màu lam chợt lóe, người nọ không nghĩ tới nó cư nhiên lại phóng điện, mỉm cười vẫy tay, tiểu hồ ly rơi trên mặt đất.
Đầu Tiểu hồ ly rúc vào trong lòng Long Phù, chỉ lộ một đôi mắt hồ ly xanh mượt giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Không được vô lễ với ta!"
Người nọ khẽ nhếch môi, thậm chí có mỉm cười xẹt qua, tuy rằng ý cười này chỉ thóang trong giây lát, nhưng vẫn làm cho Long Phù Nguyệt nhìn ngẩn ngơ.
Đại khối băng ngàn năm cư nhiên biết cười nha. Thật đúng là ngạc nhiên.
Long Phù Nguyệt đem miếng thịt ăn xong, nhìn trông mong nhìn hắn: "Đại sư huynh, có còn hay không?"
Người nọ khẽ cau mày mỉm cười nói: "Ta nói rồi ta không phải Đại sư huynh của ngươi.."
Long Phù Nguyệt xấu xa cười: "Ở trong mắt ta, huynh chính là đại sư huynh—— Đông Phương Diệu Bạch. Đúng rồi, đại sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?"
Người nọ quay mình, thanh âm thản nhiên lạnh lẽo như nước: "Ta vốn chính là ở nơi này. Những lời này hẳn là hỏi ngươi, ngươi không ở Phương Nam, chạy tới sa mạc làm cái gì?"
Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, đối với câu hỏi người này tránh né không đáp, lại mở to hai mắt cao thấp cẩn thận đánh giá mặt mày người nọ, dưới ánh trăng, màu da của hắn tái nhợt như ngọc, dường như là nhiều năm không thấy ánh mặt trời.
Nàng bỗng nhiên lắc lắc đầu: "Huynh đừng gạt ta. Màu da huynh trắng như vậy, làm sao giống người sinh trưởng ở sa mạc?"
"Ách...... Vậy ngươi nói người sa mạc là bộ dáng gì?" Người nọ cuối cùng bị lời của nàng gợi lên một tia tò mò.
"Người ở sa mạc sao —— Ha ha,người ở sa mạc đương nhiên là màu đen, làn da đen giống như than. Răng lại đặc biệt trắng, cười một cái ‘ nhất ’ tự, bất quá huynh lại một thân áo bào trắng lại trái ngược, giống người Ấn Độ......"
Người nọ nghe nói thấy buồn cười, khóe môi kìm lòng không đậu khẽ cong, gợi lên một chút cười nhẹ không thể nhận ra trên mặt. Lời nói của tiểu cô nương này lại có chút ngạc nhiên mê hoặc làm cho hắn buồn cười......
"Wow, huynh vừa cười! Đại sư huynh, huynh hẳn là nên thường xuyên cười, huynh cười lên rất đẹp. Khuynh quốc khuynh thành......" Long Phù Nguyệt với phong thái háo sắc nhìn hắn. Mắt to lấp lánh lưu chuyển, như bầu trời đầy sao sáng nhất.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Người nọ khẽ nhướng mày mỉm cười, không thấy hắn dùng tuyệt chiêu gì, hắn đã làm cho tiểu hồ ly nói ra. Tiểu hồ ly kinh hoảng, cho là hắn có ý định gì với mình, trên người ánh sáng màu lam chợt lóe, người nọ không nghĩ tới nó cư nhiên lại phóng điện, mỉm cười vẫy tay, tiểu hồ ly rơi trên mặt đất.Đầu Tiểu hồ ly rúc vào trong lòng Long Phù, chỉ lộ một đôi mắt hồ ly xanh mượt giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Không được vô lễ với ta!"Người nọ khẽ nhếch môi, thậm chí có mỉm cười xẹt qua, tuy rằng ý cười này chỉ thóang trong giây lát, nhưng vẫn làm cho Long Phù Nguyệt nhìn ngẩn ngơ.Đại khối băng ngàn năm cư nhiên biết cười nha. Thật đúng là ngạc nhiên.Long Phù Nguyệt đem miếng thịt ăn xong, nhìn trông mong nhìn hắn: "Đại sư huynh, có còn hay không?"Người nọ khẽ cau mày mỉm cười nói: "Ta nói rồi ta không phải Đại sư huynh của ngươi.."Long Phù Nguyệt xấu xa cười: "Ở trong mắt ta, huynh chính là đại sư huynh—— Đông Phương Diệu Bạch. Đúng rồi, đại sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?"Người nọ quay mình, thanh âm thản nhiên lạnh lẽo như nước: "Ta vốn chính là ở nơi này. Những lời này hẳn là hỏi ngươi, ngươi không ở Phương Nam, chạy tới sa mạc làm cái gì?"Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, đối với câu hỏi người này tránh né không đáp, lại mở to hai mắt cao thấp cẩn thận đánh giá mặt mày người nọ, dưới ánh trăng, màu da của hắn tái nhợt như ngọc, dường như là nhiều năm không thấy ánh mặt trời.Nàng bỗng nhiên lắc lắc đầu: "Huynh đừng gạt ta. Màu da huynh trắng như vậy, làm sao giống người sinh trưởng ở sa mạc?""Ách...... Vậy ngươi nói người sa mạc là bộ dáng gì?" Người nọ cuối cùng bị lời của nàng gợi lên một tia tò mò."Người ở sa mạc sao —— Ha ha,người ở sa mạc đương nhiên là màu đen, làn da đen giống như than. Răng lại đặc biệt trắng, cười một cái ‘ nhất ’ tự, bất quá huynh lại một thân áo bào trắng lại trái ngược, giống người Ấn Độ......"Người nọ nghe nói thấy buồn cười, khóe môi kìm lòng không đậu khẽ cong, gợi lên một chút cười nhẹ không thể nhận ra trên mặt. Lời nói của tiểu cô nương này lại có chút ngạc nhiên mê hoặc làm cho hắn buồn cười......"Wow, huynh vừa cười! Đại sư huynh, huynh hẳn là nên thường xuyên cười, huynh cười lên rất đẹp. Khuynh quốc khuynh thành......" Long Phù Nguyệt với phong thái háo sắc nhìn hắn. Mắt to lấp lánh lưu chuyển, như bầu trời đầy sao sáng nhất.