Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 258: Hai ba người dẫn đường

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Người này nhìn nàng một cái, đem áo choàng màu trắng trên người cởi ra, đưa cho nàng: “Mặc vào đi.”Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thấy hắn bên trong chỉ mặc một lớp áo mỏng: “Huynh…..Huynh không lạnh sao?”Người kia, mắt híp lại, tựa mình trên đống cát, thản nhiên hỏi lại một câu: “Ngươi thấy ta giống như đang lạnh sao?”Ách____Quả thật là không giống…..Long Phù Nguyệt không thể nói lại, liền đem áo trắng khoác lên người. Cái áo trắng này của hắn không biết làm từ cái gì, không phải lụa, hay da, nhưng mặc lên người lại ấm áp lạ thường. Tình cảnh này có một chút quen thuộc.Long Phù Nguyệt đột nhiên nhớ tới Phượng Thiên Vũ, trong lòng có chút nhói đau, sau khi chia tay hắn ở trong cơn bão cát, nàng vẫn chưa nhìn thấy hắn, không biết hắn có đánh thắng trận kia không, càng không biết hắn có tránh được cơn bão cát kia không…..“Ai, bên cạnh hắn có ba bốn người dẫn đường trên sa mạc, chắc có thể thoát khỏi trận bão cát kia? Không biết hắn và binh lính của hắn có hội họp được với nhau không, có thể nhớ đến ta không, có thể sốt ruột hay không …..”Nghĩ đến Phượng Thiên Vũ bá đạo lại còn xấu tính, nàng không khỏi có chút xuất thần.Ở bên cạnh hắn, nàng nghĩ mọi cách để thoát đi, nhưng hôm nay không ở bên cạnh hắn, nàng lại có chút nhớ mong.“Đang nghĩ đến sư huynh bị thất lạc?” Đôi mắt người nọ nhìn nàng, ánh mắt tuy rằng lạnh như băng, nhưng lại có một vài tia thân thiết.Long Phù Nguyệt thở dài, gật gật đầu: “Đúng vậy a, không biết hắn có thể tìm ta hay không….”Người nọ thản nhiên nói: “Không phải ai cũng có thể may mắn như ngươi. Gặp bão cát, thương nhân rất khó tránh đi, có lẽ hắn đã…..”Hắn chưa nói xong câu, Long Phù Nguyệt đã nhảy dựng lên, kêu: “Không, hắn sẽ không có việc gì đâu! Bên cạnh hắn có hai ba người dẫn đường sa mạc cơ mà!” Nàng nói cho hắn nghe nhưng thực chất là nói cho bản thân nghe: “Võ công của hắn cũng không kém ngươi, nhất định sẽ không có việc gì….”Người nọ thần sắc hơi biến đổi, thản nhiên nói: “Hai ba người dẫn đường? Sư huynh của ngươi khí phái thật lớn! Các ngươi đã đem bao nhiêu người tới?”Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí ẩn, không biết rõ lai lịch của hắn trước, nàng vẫn là không cần mù quáng nói ra thân phận của mình.

Người này nhìn nàng một cái, đem áo choàng màu trắng trên người cởi ra, đưa cho nàng: “Mặc vào đi.”

Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thấy hắn bên trong chỉ mặc một lớp áo mỏng: “Huynh…..Huynh không lạnh sao?”

Người kia, mắt híp lại, tựa mình trên đống cát, thản nhiên hỏi lại một câu: “Ngươi thấy ta giống như đang lạnh sao?”

Ách____Quả thật là không giống…..

Long Phù Nguyệt không thể nói lại, liền đem áo trắng khoác lên người. Cái áo trắng này của hắn không biết làm từ cái gì, không phải lụa, hay da, nhưng mặc lên người lại ấm áp lạ thường. Tình cảnh này có một chút quen thuộc.

Long Phù Nguyệt đột nhiên nhớ tới Phượng Thiên Vũ, trong lòng có chút nhói đau, sau khi chia tay hắn ở trong cơn bão cát, nàng vẫn chưa nhìn thấy hắn, không biết hắn có đánh thắng trận kia không, càng không biết hắn có tránh được cơn bão cát kia không…..

“Ai, bên cạnh hắn có ba bốn người dẫn đường trên sa mạc, chắc có thể thoát khỏi trận bão cát kia? Không biết hắn và binh lính của hắn có hội họp được với nhau không, có thể nhớ đến ta không, có thể sốt ruột hay không …..”

Nghĩ đến Phượng Thiên Vũ bá đạo lại còn xấu tính, nàng không khỏi có chút xuất thần.

Ở bên cạnh hắn, nàng nghĩ mọi cách để thoát đi, nhưng hôm nay không ở bên cạnh hắn, nàng lại có chút nhớ mong.

“Đang nghĩ đến sư huynh bị thất lạc?” Đôi mắt người nọ nhìn nàng, ánh mắt tuy rằng lạnh như băng, nhưng lại có một vài tia thân thiết.

Long Phù Nguyệt thở dài, gật gật đầu: “Đúng vậy a, không biết hắn có thể tìm ta hay không….”

Người nọ thản nhiên nói: “Không phải ai cũng có thể may mắn như ngươi. Gặp bão cát, thương nhân rất khó tránh đi, có lẽ hắn đã…..”

Hắn chưa nói xong câu, Long Phù Nguyệt đã nhảy dựng lên, kêu: “Không, hắn sẽ không có việc gì đâu! Bên cạnh hắn có hai ba người dẫn đường sa mạc cơ mà!” Nàng nói cho hắn nghe nhưng thực chất là nói cho bản thân nghe: “Võ công của hắn cũng không kém ngươi, nhất định sẽ không có việc gì….”

Người nọ thần sắc hơi biến đổi, thản nhiên nói: “Hai ba người dẫn đường? Sư huynh của ngươi khí phái thật lớn! Các ngươi đã đem bao nhiêu người tới?”

Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí ẩn, không biết rõ lai lịch của hắn trước, nàng vẫn là không cần mù quáng nói ra thân phận của mình.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Người này nhìn nàng một cái, đem áo choàng màu trắng trên người cởi ra, đưa cho nàng: “Mặc vào đi.”Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thấy hắn bên trong chỉ mặc một lớp áo mỏng: “Huynh…..Huynh không lạnh sao?”Người kia, mắt híp lại, tựa mình trên đống cát, thản nhiên hỏi lại một câu: “Ngươi thấy ta giống như đang lạnh sao?”Ách____Quả thật là không giống…..Long Phù Nguyệt không thể nói lại, liền đem áo trắng khoác lên người. Cái áo trắng này của hắn không biết làm từ cái gì, không phải lụa, hay da, nhưng mặc lên người lại ấm áp lạ thường. Tình cảnh này có một chút quen thuộc.Long Phù Nguyệt đột nhiên nhớ tới Phượng Thiên Vũ, trong lòng có chút nhói đau, sau khi chia tay hắn ở trong cơn bão cát, nàng vẫn chưa nhìn thấy hắn, không biết hắn có đánh thắng trận kia không, càng không biết hắn có tránh được cơn bão cát kia không…..“Ai, bên cạnh hắn có ba bốn người dẫn đường trên sa mạc, chắc có thể thoát khỏi trận bão cát kia? Không biết hắn và binh lính của hắn có hội họp được với nhau không, có thể nhớ đến ta không, có thể sốt ruột hay không …..”Nghĩ đến Phượng Thiên Vũ bá đạo lại còn xấu tính, nàng không khỏi có chút xuất thần.Ở bên cạnh hắn, nàng nghĩ mọi cách để thoát đi, nhưng hôm nay không ở bên cạnh hắn, nàng lại có chút nhớ mong.“Đang nghĩ đến sư huynh bị thất lạc?” Đôi mắt người nọ nhìn nàng, ánh mắt tuy rằng lạnh như băng, nhưng lại có một vài tia thân thiết.Long Phù Nguyệt thở dài, gật gật đầu: “Đúng vậy a, không biết hắn có thể tìm ta hay không….”Người nọ thản nhiên nói: “Không phải ai cũng có thể may mắn như ngươi. Gặp bão cát, thương nhân rất khó tránh đi, có lẽ hắn đã…..”Hắn chưa nói xong câu, Long Phù Nguyệt đã nhảy dựng lên, kêu: “Không, hắn sẽ không có việc gì đâu! Bên cạnh hắn có hai ba người dẫn đường sa mạc cơ mà!” Nàng nói cho hắn nghe nhưng thực chất là nói cho bản thân nghe: “Võ công của hắn cũng không kém ngươi, nhất định sẽ không có việc gì….”Người nọ thần sắc hơi biến đổi, thản nhiên nói: “Hai ba người dẫn đường? Sư huynh của ngươi khí phái thật lớn! Các ngươi đã đem bao nhiêu người tới?”Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí ẩn, không biết rõ lai lịch của hắn trước, nàng vẫn là không cần mù quáng nói ra thân phận của mình.

Chương 258: Hai ba người dẫn đường