Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 259: Sơ hở

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí ẩn, không biết rõ lai lịch của hắn trước, nàng vẫn là không cần mù quáng nói ra thân phận của mình. Dù sao sa mạc này là địa bàn của Diêu Quang quốc, nàng cẩn thận vẫn hơn.Nàng cười ha ha: “Người tới không ít…..Ha ha, làm công việc buôn bán, đi ít người sao được.”“À, thì ra là việc buôn bán, xem ra các ngươi buôn bán không nhỏ…” Đêm dài từ từ trôi đi, người nọ tựa hồ có chút suy tính: “Ở sa mạc việc buôn bán rất hiếm có, lại có một thân công phu tốt, cô nương nói vậy cũng biết rõ bí quyết trong đó. Mua bán trong sa mạc lợi nhuận không nhỏ đúng không?"“Ha ha, đúng vậy a, đúng vậy a, ta cũng hiểu được một ít.” Long Phù Nguyệt cũng bị quyến rũ vào câu chuyện, cười nói: "Trong sa mạc mua bán cũng không thường làm, bão cát, bầy sói, cực nóng, cường đạo...... Tùy tiện sẽ mất mạng, lợi nhuận tự nhiên cũng lớn một ít......"Ánh mắt người nọ chợt lóe, thản nhiên nói: “Nhìn da thịt cô nương non mềm, trói gà không chặt, quả thật không giống như là người kiếm ăn trên sa mạc.”Không xong! Chỉ mải lo đàm thoại mà để lộ ra sơ hở!Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, há mồm ngáp một cái: “Ha ha, có thể ta cùng đại sư huynh giống nhau, dù phơi nắng thế nào cũng không đen được…..Thôi, ta mệt rồi, chờ ta tỉnh lại sẽ cùng ngươi nói chuyện tiếp…..”Đem thân mình dựa vào đống cát, nàng cũng thật sự rất mệt mỏi, tiểu hồ ly lại nhào vào ngực nàng, thân thể nho nhỏ của nó giống như một cái ấm lô. Long Phù Nguyệt ôm nó, hết sức thoải mái. Bất tri bất giác đã ngủ.Nàng bị một trận tiếng vó ngựa vang như sấm làm bừng tỉnh.Nàng mơ mơ màng màng nhảy dựng lên, theo bản năng kêu một tiếng: “Vũ Mao sư huynh!” Tiếng này vừa thốt lên, nàng chợt nhớ tới,đại bộ phận đội ngũ của Phượng Thiên Vũ là cưỡi lạc đà, nhóm này đến sẽ không có Phượng Thiên Vũ.Nàng ngẩng đầu lên, thấy hơn mười con tuấn mã điên cuồng chạy vội về hướng này. Người cưỡi ngựa toàn bộ dán thân mình lên ngựa, như là đang trốn truy binh.Những người này giây lát liền tới gần chỗ nàng, dưới ánh trăng, Long Phù Nguyệt thậm chí có thể thấy rõ mặt họ.

Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí ẩn, không biết rõ lai lịch của hắn trước, nàng vẫn là không cần mù quáng nói ra thân phận của mình. Dù sao sa mạc này là địa bàn của Diêu Quang quốc, nàng cẩn thận vẫn hơn.

Nàng cười ha ha: “Người tới không ít…..Ha ha, làm công việc buôn bán, đi ít người sao được.”

“À, thì ra là việc buôn bán, xem ra các ngươi buôn bán không nhỏ…” Đêm dài từ từ trôi đi, người nọ tựa hồ có chút suy tính: “Ở sa mạc việc buôn bán rất hiếm có, lại có một thân công phu tốt, cô nương nói vậy cũng biết rõ bí quyết trong đó. Mua bán trong sa mạc lợi nhuận không nhỏ đúng không?"

“Ha ha, đúng vậy a, đúng vậy a, ta cũng hiểu được một ít.” Long Phù Nguyệt cũng bị quyến rũ vào câu chuyện, cười nói: "Trong sa mạc mua bán cũng không thường làm, bão cát, bầy sói, cực nóng, cường đạo...... Tùy tiện sẽ mất mạng, lợi nhuận tự nhiên cũng lớn một ít......"

Ánh mắt người nọ chợt lóe, thản nhiên nói: “Nhìn da thịt cô nương non mềm, trói gà không chặt, quả thật không giống như là người kiếm ăn trên sa mạc.”

Không xong! Chỉ mải lo đàm thoại mà để lộ ra sơ hở!

Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, há mồm ngáp một cái: “Ha ha, có thể ta cùng đại sư huynh giống nhau, dù phơi nắng thế nào cũng không đen được…..Thôi, ta mệt rồi, chờ ta tỉnh lại sẽ cùng ngươi nói chuyện tiếp…..”

Đem thân mình dựa vào đống cát, nàng cũng thật sự rất mệt mỏi, tiểu hồ ly lại nhào vào ngực nàng, thân thể nho nhỏ của nó giống như một cái ấm lô. Long Phù Nguyệt ôm nó, hết sức thoải mái. Bất tri bất giác đã ngủ.

Nàng bị một trận tiếng vó ngựa vang như sấm làm bừng tỉnh.

Nàng mơ mơ màng màng nhảy dựng lên, theo bản năng kêu một tiếng: “Vũ Mao sư huynh!” Tiếng này vừa thốt lên, nàng chợt nhớ tới,đại bộ phận đội ngũ của Phượng Thiên Vũ là cưỡi lạc đà, nhóm này đến sẽ không có Phượng Thiên Vũ.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy hơn mười con tuấn mã điên cuồng chạy vội về hướng này. Người cưỡi ngựa toàn bộ dán thân mình lên ngựa, như là đang trốn truy binh.

Những người này giây lát liền tới gần chỗ nàng, dưới ánh trăng, Long Phù Nguyệt thậm chí có thể thấy rõ mặt họ.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí ẩn, không biết rõ lai lịch của hắn trước, nàng vẫn là không cần mù quáng nói ra thân phận của mình. Dù sao sa mạc này là địa bàn của Diêu Quang quốc, nàng cẩn thận vẫn hơn.Nàng cười ha ha: “Người tới không ít…..Ha ha, làm công việc buôn bán, đi ít người sao được.”“À, thì ra là việc buôn bán, xem ra các ngươi buôn bán không nhỏ…” Đêm dài từ từ trôi đi, người nọ tựa hồ có chút suy tính: “Ở sa mạc việc buôn bán rất hiếm có, lại có một thân công phu tốt, cô nương nói vậy cũng biết rõ bí quyết trong đó. Mua bán trong sa mạc lợi nhuận không nhỏ đúng không?"“Ha ha, đúng vậy a, đúng vậy a, ta cũng hiểu được một ít.” Long Phù Nguyệt cũng bị quyến rũ vào câu chuyện, cười nói: "Trong sa mạc mua bán cũng không thường làm, bão cát, bầy sói, cực nóng, cường đạo...... Tùy tiện sẽ mất mạng, lợi nhuận tự nhiên cũng lớn một ít......"Ánh mắt người nọ chợt lóe, thản nhiên nói: “Nhìn da thịt cô nương non mềm, trói gà không chặt, quả thật không giống như là người kiếm ăn trên sa mạc.”Không xong! Chỉ mải lo đàm thoại mà để lộ ra sơ hở!Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, há mồm ngáp một cái: “Ha ha, có thể ta cùng đại sư huynh giống nhau, dù phơi nắng thế nào cũng không đen được…..Thôi, ta mệt rồi, chờ ta tỉnh lại sẽ cùng ngươi nói chuyện tiếp…..”Đem thân mình dựa vào đống cát, nàng cũng thật sự rất mệt mỏi, tiểu hồ ly lại nhào vào ngực nàng, thân thể nho nhỏ của nó giống như một cái ấm lô. Long Phù Nguyệt ôm nó, hết sức thoải mái. Bất tri bất giác đã ngủ.Nàng bị một trận tiếng vó ngựa vang như sấm làm bừng tỉnh.Nàng mơ mơ màng màng nhảy dựng lên, theo bản năng kêu một tiếng: “Vũ Mao sư huynh!” Tiếng này vừa thốt lên, nàng chợt nhớ tới,đại bộ phận đội ngũ của Phượng Thiên Vũ là cưỡi lạc đà, nhóm này đến sẽ không có Phượng Thiên Vũ.Nàng ngẩng đầu lên, thấy hơn mười con tuấn mã điên cuồng chạy vội về hướng này. Người cưỡi ngựa toàn bộ dán thân mình lên ngựa, như là đang trốn truy binh.Những người này giây lát liền tới gần chỗ nàng, dưới ánh trăng, Long Phù Nguyệt thậm chí có thể thấy rõ mặt họ.

Chương 259: Sơ hở