Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 337: Đại hôn

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt dù sao cũng có chút võ công, đối phó với người khác chắc không được, nhưng đối phó với mama không biết võ công này chính là như ăn một bữa ăn sáng. Mama lắc đầu giận dữ, liền xoay người đi tìm Phượng Thiên Vũ cáo trạng.Phượng Thiên Vũ rốt cuộc cũng không tới.Long Phù Nguyệt cũng không rõ là nên cảm thấy may mắn hay bi ai, trong phòng chỉ còn lại chính mình, thị vệ đều ở ngoài cửa, nói là thị vệ nhưng thực chất là giám thị.Hôn lễ đúng hạn cử hành, Phượng Thiên Vũ dù sao cũng là Vương gia được hoàng thượng kính trọng nhất, mặc dù chỉ là sườn phi nhưng lại vô cùng long trọng, náo nhiệt.Nàng nghĩ, Phượng Thiên Vũ tức giận rời đi, nhất định sẽ từ hôn, lại không nghĩ tới hắn vẫn cưới nàng.Nàng biết, bất kì nam tử nào gặp chuyện như vậy cũng sẽ tức giận, huống chi là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cao ngạo. Nàng cũng đã dự đoán được hắn sẽ tức giận.Nhưng dù sao hắn cũng cưới nàng, có lẽ, sau khi tức giận, hắn sẽ không có chuyện gì. Dù sao, hắn cũng yêu nàng………Phượng Thiên Vũ cũng không tự mình đến đón dâu, chỉ phái một đoàn người tới, mọi người đến xem lễ cưới cũng bắt đầu náo động, tại sao chú rể còn chưa tới? Hay là, Cửu Vương gia không yêu thích cô nương này? Mọi lời đồn đại đều là giả dối sao?Tiếng nghị luận truyền vào bên trong kiệu, Long Phù Nguyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nàng không nên quá để ý, dù sao hắn cũng đang tức giận. Chuyện gì cũng có thể tha thứ. Nhưng lúc tiếng nghị luận truyền vào trong tai, lòng của nàng vẫn cảm thấy khổ sở, đau đến mức nàng không thở nổi. Nước mắt lại chảy xuống.Nàng lau chùi lung tung một phen, trong lòng lại thầm phỉ nhổ chính mình sao lại giống như cái thủy tố, luôn không kiềm chế được nước mắt. Tốt xấu mình cũng là thanh niên xã hội chủ nghĩa khoa học, sao còn giống như Lâm muội muội, khóc lên khóc xuống rồi sao?Trong lòng nàng lại thầm rủa: “Thối Vũ Mao, Vũ Mao chết tiệt, bây giờ ngươi bắt ta chịu nhục, về sau ta sẽ đòi lại từ ngươi gấp bội!”

Long Phù Nguyệt dù sao cũng có chút võ công, đối phó với người khác chắc không được, nhưng đối phó với mama không biết võ công này chính là như ăn một bữa ăn sáng. Mama lắc đầu giận dữ, liền xoay người đi tìm Phượng Thiên Vũ cáo trạng.

Phượng Thiên Vũ rốt cuộc cũng không tới.

Long Phù Nguyệt cũng không rõ là nên cảm thấy may mắn hay bi ai, trong phòng chỉ còn lại chính mình, thị vệ đều ở ngoài cửa, nói là thị vệ nhưng thực chất là giám thị.

Hôn lễ đúng hạn cử hành, Phượng Thiên Vũ dù sao cũng là Vương gia được hoàng thượng kính trọng nhất, mặc dù chỉ là sườn phi nhưng lại vô cùng long trọng, náo nhiệt.

Nàng nghĩ, Phượng Thiên Vũ tức giận rời đi, nhất định sẽ từ hôn, lại không nghĩ tới hắn vẫn cưới nàng.

Nàng biết, bất kì nam tử nào gặp chuyện như vậy cũng sẽ tức giận, huống chi là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cao ngạo. Nàng cũng đã dự đoán được hắn sẽ tức giận.

Nhưng dù sao hắn cũng cưới nàng, có lẽ, sau khi tức giận, hắn sẽ không có chuyện gì. Dù sao, hắn cũng yêu nàng………

Phượng Thiên Vũ cũng không tự mình đến đón dâu, chỉ phái một đoàn người tới, mọi người đến xem lễ cưới cũng bắt đầu náo động, tại sao chú rể còn chưa tới? Hay là, Cửu Vương gia không yêu thích cô nương này? Mọi lời đồn đại đều là giả dối sao?

Tiếng nghị luận truyền vào bên trong kiệu, Long Phù Nguyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nàng không nên quá để ý, dù sao hắn cũng đang tức giận. Chuyện gì cũng có thể tha thứ. Nhưng lúc tiếng nghị luận truyền vào trong tai, lòng của nàng vẫn cảm thấy khổ sở, đau đến mức nàng không thở nổi. Nước mắt lại chảy xuống.

Nàng lau chùi lung tung một phen, trong lòng lại thầm phỉ nhổ chính mình sao lại giống như cái thủy tố, luôn không kiềm chế được nước mắt. Tốt xấu mình cũng là thanh niên xã hội chủ nghĩa khoa học, sao còn giống như Lâm muội muội, khóc lên khóc xuống rồi sao?

Trong lòng nàng lại thầm rủa: “Thối Vũ Mao, Vũ Mao chết tiệt, bây giờ ngươi bắt ta chịu nhục, về sau ta sẽ đòi lại từ ngươi gấp bội!”

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt dù sao cũng có chút võ công, đối phó với người khác chắc không được, nhưng đối phó với mama không biết võ công này chính là như ăn một bữa ăn sáng. Mama lắc đầu giận dữ, liền xoay người đi tìm Phượng Thiên Vũ cáo trạng.Phượng Thiên Vũ rốt cuộc cũng không tới.Long Phù Nguyệt cũng không rõ là nên cảm thấy may mắn hay bi ai, trong phòng chỉ còn lại chính mình, thị vệ đều ở ngoài cửa, nói là thị vệ nhưng thực chất là giám thị.Hôn lễ đúng hạn cử hành, Phượng Thiên Vũ dù sao cũng là Vương gia được hoàng thượng kính trọng nhất, mặc dù chỉ là sườn phi nhưng lại vô cùng long trọng, náo nhiệt.Nàng nghĩ, Phượng Thiên Vũ tức giận rời đi, nhất định sẽ từ hôn, lại không nghĩ tới hắn vẫn cưới nàng.Nàng biết, bất kì nam tử nào gặp chuyện như vậy cũng sẽ tức giận, huống chi là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cao ngạo. Nàng cũng đã dự đoán được hắn sẽ tức giận.Nhưng dù sao hắn cũng cưới nàng, có lẽ, sau khi tức giận, hắn sẽ không có chuyện gì. Dù sao, hắn cũng yêu nàng………Phượng Thiên Vũ cũng không tự mình đến đón dâu, chỉ phái một đoàn người tới, mọi người đến xem lễ cưới cũng bắt đầu náo động, tại sao chú rể còn chưa tới? Hay là, Cửu Vương gia không yêu thích cô nương này? Mọi lời đồn đại đều là giả dối sao?Tiếng nghị luận truyền vào bên trong kiệu, Long Phù Nguyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nàng không nên quá để ý, dù sao hắn cũng đang tức giận. Chuyện gì cũng có thể tha thứ. Nhưng lúc tiếng nghị luận truyền vào trong tai, lòng của nàng vẫn cảm thấy khổ sở, đau đến mức nàng không thở nổi. Nước mắt lại chảy xuống.Nàng lau chùi lung tung một phen, trong lòng lại thầm phỉ nhổ chính mình sao lại giống như cái thủy tố, luôn không kiềm chế được nước mắt. Tốt xấu mình cũng là thanh niên xã hội chủ nghĩa khoa học, sao còn giống như Lâm muội muội, khóc lên khóc xuống rồi sao?Trong lòng nàng lại thầm rủa: “Thối Vũ Mao, Vũ Mao chết tiệt, bây giờ ngươi bắt ta chịu nhục, về sau ta sẽ đòi lại từ ngươi gấp bội!”

Chương 337: Đại hôn