“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 338: Đại hôn 2
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… May mắn, đường đi không dài, lúc hỉ kiệu đến phủVân Vương, liền nghe tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cửa kiệu mở ra, đập vào mắt nàng chính là đôi hỉ giày đỏ thẫm cùng với một đôi giày thêu. Không có cách nào, trên đầu nàng là khăn voan đỏ thắm, nàng chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi giày mà thôi….“Tiểu thư, xuống kiệu.” bên tai truyền đến ââm thanh ôn nhu, sau đó một bàn tay trắng nõn nâng nàng hạ kiệu.Điềm nhi? Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng sinh ấm áp. Dù sao Điềm nhi cũng là bắng hữu tốt nhất của nàng.Có nàng bên cạnh, tâm cũng bình tĩnh hơn một chút.“Thất thần cái gì? Muốn để bổn vương ôm nàng sao?” Một ââm thanh quen thuộc truyền tới, như là đã hết kiên nhẫn, khiến cho nàng nhịn không được thân mình mỉm cười.Phượng Thiên Vũ? Hắn rốt cuộc cũng ra nhìn nàng rồi? Nàng còn tưởng hắn chỉ đợi nàng ở trong lễ đường làm lễ thôi chứ.Nước mắt Long Phù Nguyệt lại muốn chảy ra, nàng cắn chặt môi, cứng rắn nén vào trong.Một đoạn hỉ trù đưa tới tay nàng ( hỉ trù là đoạn vải dài máu đỏ có thắt một bông hoa to ở giữa thường được cô dâu chú rễ cầm khi cữ hành hôn lễ bạn nào hay xem phim cổ trang thì biết nhé ^^), nàng lại giống như người mù bị hắn kéo đi về phía trước.Chung quanh im ắng, một tia ââm thanh cũng không có. Nếu không phải từ dưới khăn hỉ nhìn thấy đủ loại màu sắc giày dép, Long Phù Nguyệt còn cho rằng toàn bộ hỉ đường chỉ có mình nàng.Điềm nhi ở ngay bên cạnh cũng không dám hít thở, câm như hàn thiền.Sao lại thế này? Những người này đến tham gia hôn lễ hay tang lễ đây? Sao lại lặng ngắt như tờ? Không có hỉ ca, cũng không có lời chúc phúc a?Chợt nghe Điềm nhi kêu một tiếng: “Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”“A?” Long Phù Nguyệt có chút thất thần, không đề phòng, nhất thời bị vướng chân, cứ như vậy ngã nắm trên mặt đất.Nàng kêu A một tiếng sợ hãi, mắt thấy mặt sắp đập vào thảm đỏ, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Phượng Thiên Vũ theo bản năng ôm lấy nàng.Nghe được hơi thở quen thuộc của hắn, Long Phù Nguyệt quả thực đã nhớ nó đến muốn khóc.Phượng Thiên Vũ lại như bị phỏng, nhanh chóng rút tay trở về, ở bên tai nàng lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn hôn lễ của ta khó coi thôi!”Giống như bị dội một thùng nước lạnh, Long Phù Nguyệt lạnh thấu tâm, nàng kiên cường cười nhẹ một tiếng, cũng nói một câu: “Yên tâm, ta biết rồi, ta cũng biết ngươi không phải loại người có hảo tâm………”
May mắn, đường đi không dài, lúc hỉ kiệu đến phủVân Vương, liền nghe tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cửa kiệu mở ra, đập vào mắt nàng chính là đôi hỉ giày đỏ thẫm cùng với một đôi giày thêu. Không có cách nào, trên đầu nàng là khăn voan đỏ thắm, nàng chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi giày mà thôi….
“Tiểu thư, xuống kiệu.” bên tai truyền đến ââm thanh ôn nhu, sau đó một bàn tay trắng nõn nâng nàng hạ kiệu.
Điềm nhi? Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng sinh ấm áp. Dù sao Điềm nhi cũng là bắng hữu tốt nhất của nàng.
Có nàng bên cạnh, tâm cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Thất thần cái gì? Muốn để bổn vương ôm nàng sao?” Một ââm thanh quen thuộc truyền tới, như là đã hết kiên nhẫn, khiến cho nàng nhịn không được thân mình mỉm cười.
Phượng Thiên Vũ? Hắn rốt cuộc cũng ra nhìn nàng rồi? Nàng còn tưởng hắn chỉ đợi nàng ở trong lễ đường làm lễ thôi chứ.
Nước mắt Long Phù Nguyệt lại muốn chảy ra, nàng cắn chặt môi, cứng rắn nén vào trong.
Một đoạn hỉ trù đưa tới tay nàng ( hỉ trù là đoạn vải dài máu đỏ có thắt một bông hoa to ở giữa thường được cô dâu chú rễ cầm khi cữ hành hôn lễ bạn nào hay xem phim cổ trang thì biết nhé ^^), nàng lại giống như người mù bị hắn kéo đi về phía trước.
Chung quanh im ắng, một tia ââm thanh cũng không có. Nếu không phải từ dưới khăn hỉ nhìn thấy đủ loại màu sắc giày dép, Long Phù Nguyệt còn cho rằng toàn bộ hỉ đường chỉ có mình nàng.
Điềm nhi ở ngay bên cạnh cũng không dám hít thở, câm như hàn thiền.
Sao lại thế này? Những người này đến tham gia hôn lễ hay tang lễ đây? Sao lại lặng ngắt như tờ? Không có hỉ ca, cũng không có lời chúc phúc a?
Chợt nghe Điềm nhi kêu một tiếng: “Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”
“A?” Long Phù Nguyệt có chút thất thần, không đề phòng, nhất thời bị vướng chân, cứ như vậy ngã nắm trên mặt đất.
Nàng kêu A một tiếng sợ hãi, mắt thấy mặt sắp đập vào thảm đỏ, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Phượng Thiên Vũ theo bản năng ôm lấy nàng.
Nghe được hơi thở quen thuộc của hắn, Long Phù Nguyệt quả thực đã nhớ nó đến muốn khóc.
Phượng Thiên Vũ lại như bị phỏng, nhanh chóng rút tay trở về, ở bên tai nàng lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn hôn lễ của ta khó coi thôi!”
Giống như bị dội một thùng nước lạnh, Long Phù Nguyệt lạnh thấu tâm, nàng kiên cường cười nhẹ một tiếng, cũng nói một câu: “Yên tâm, ta biết rồi, ta cũng biết ngươi không phải loại người có hảo tâm………”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… May mắn, đường đi không dài, lúc hỉ kiệu đến phủVân Vương, liền nghe tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cửa kiệu mở ra, đập vào mắt nàng chính là đôi hỉ giày đỏ thẫm cùng với một đôi giày thêu. Không có cách nào, trên đầu nàng là khăn voan đỏ thắm, nàng chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi giày mà thôi….“Tiểu thư, xuống kiệu.” bên tai truyền đến ââm thanh ôn nhu, sau đó một bàn tay trắng nõn nâng nàng hạ kiệu.Điềm nhi? Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng sinh ấm áp. Dù sao Điềm nhi cũng là bắng hữu tốt nhất của nàng.Có nàng bên cạnh, tâm cũng bình tĩnh hơn một chút.“Thất thần cái gì? Muốn để bổn vương ôm nàng sao?” Một ââm thanh quen thuộc truyền tới, như là đã hết kiên nhẫn, khiến cho nàng nhịn không được thân mình mỉm cười.Phượng Thiên Vũ? Hắn rốt cuộc cũng ra nhìn nàng rồi? Nàng còn tưởng hắn chỉ đợi nàng ở trong lễ đường làm lễ thôi chứ.Nước mắt Long Phù Nguyệt lại muốn chảy ra, nàng cắn chặt môi, cứng rắn nén vào trong.Một đoạn hỉ trù đưa tới tay nàng ( hỉ trù là đoạn vải dài máu đỏ có thắt một bông hoa to ở giữa thường được cô dâu chú rễ cầm khi cữ hành hôn lễ bạn nào hay xem phim cổ trang thì biết nhé ^^), nàng lại giống như người mù bị hắn kéo đi về phía trước.Chung quanh im ắng, một tia ââm thanh cũng không có. Nếu không phải từ dưới khăn hỉ nhìn thấy đủ loại màu sắc giày dép, Long Phù Nguyệt còn cho rằng toàn bộ hỉ đường chỉ có mình nàng.Điềm nhi ở ngay bên cạnh cũng không dám hít thở, câm như hàn thiền.Sao lại thế này? Những người này đến tham gia hôn lễ hay tang lễ đây? Sao lại lặng ngắt như tờ? Không có hỉ ca, cũng không có lời chúc phúc a?Chợt nghe Điềm nhi kêu một tiếng: “Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”“A?” Long Phù Nguyệt có chút thất thần, không đề phòng, nhất thời bị vướng chân, cứ như vậy ngã nắm trên mặt đất.Nàng kêu A một tiếng sợ hãi, mắt thấy mặt sắp đập vào thảm đỏ, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Phượng Thiên Vũ theo bản năng ôm lấy nàng.Nghe được hơi thở quen thuộc của hắn, Long Phù Nguyệt quả thực đã nhớ nó đến muốn khóc.Phượng Thiên Vũ lại như bị phỏng, nhanh chóng rút tay trở về, ở bên tai nàng lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn hôn lễ của ta khó coi thôi!”Giống như bị dội một thùng nước lạnh, Long Phù Nguyệt lạnh thấu tâm, nàng kiên cường cười nhẹ một tiếng, cũng nói một câu: “Yên tâm, ta biết rồi, ta cũng biết ngươi không phải loại người có hảo tâm………”