Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 351: Tại sao huynh lại không đợi ta?

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Vẻ đẹp của nàng, tựa hồ không phải người gian nên có, làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái, sẽ ngừng thở. E sợ chỉ thở mạnh một chút, sẽ đem nàng thổi bay......Anh Lạc công chúa ngước mắt nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, hai tròng mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy đến ôm lấy cánh tay hắn: "Thiên Vũ ca ca, huynh thật xấu, tại sao huynh đi không đợi ta?"Phượng Thiên Vũ mỉm cười, Anh Lạc công chúa liền im lặng.Nàng ta cũng không nghĩ đến toan tính, nhìn thoáng qua Phượng Thiên Diệp, cười khanh khách nói: "Thiên Diệp ca ca, huynh cũng ở đây." Lại nhìn thoáng qua Long Phù Nguyệt: "Vị công tử này là?"Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Nàng không phải là công tử, nàng chính là Sườn Phi của ta. Phù nguyệt, lại đây, thỉnh an Anh Lạc công chúa đi."Long Phù Nguyệt dưới chân lại không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa? Là công chúa sao?" Lại nhìn về phía Lục vương gia: "Nàng là muội muội của ngài?"Trong mắt ôn nhuận như ngọc của Lục vương gia Phượng Thiên Diệp lấp lánh ánh hào quang: "Nàng là......"Hắn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, vị Anh Lạc công chúa kia đã tự động giới thiệu: "Ta là công chúa của nước Ngọc Hành, lần này thay phụ hoàng ta đến Thiên Tuyền Quốc tham quan."Phượng Thiên Diệp cười nói: "Chỉ sợ đến du ngoạn là giả, tới chọn con rể mới là thật? Ha ha. Nếu không, công chúa cũng sẽ không mấy ngày nay luôn quấn quít lấy lão Cửu a, công chúa yêu thích lão Cửu của chúng tôi sao?"Thì ra hắn mấy ngày nay không lộ diện, là vì phục vụ mỹ nữ này. Công chúa mà! Trong lòng Long Phù Nguyệt như là bị ai đó hung hăng đâm mấy đao, sắc mặt trong phúc chốc tái nhợt đi.Tay nàng nắm thật chặt, móng tay gần như muốn đâm sâu vào trong thịt. Nước mắt như muốn tuôn trào, lại bị nàng bức nghẹn trở về.Không thể để cho hắn chế giễu! Tuyệt đối không thể để cho mọi người nơi này chế giễu! Nàng ở trong lòng từng lần một cảnh báo bản thân, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nước mắt cứ muốn tuôn ra,nhất thời làm nàng không thể mở miệng.Phượng Thiên Vũ quan sát Phù Nguyệt,nàng chỉ yên lặng, ánh mắt thâm trầm đưa mắt liếc nhìn Phượng Thiên Diệp, thản nhiên cười nói: "Lục ca nói nhăng cuội gì đấy? Anh Lạc công chúa ở xa tới là khách, phụ hoàng lấy đạo đãi khách muốn chúng ta hộ tống Anh Lạc công chúa du ngoạn chung quanh, tán gẫu mà thôi. Mấy hôm trước không phải huynh đệ chúng ta chia nhau cùng đi với nàng sao?"Phượng Thiên Diệp khẽ cười nói: " Anh Lạc công chúa không thích mấy người chúng ta hộ tống nàng a? Nàng chỉ thích đi cùng ngươi. Chúng ta ai chẳng thấy rõ."

Vẻ đẹp của nàng, tựa hồ không phải người gian nên có, làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái, sẽ ngừng thở. E sợ chỉ thở mạnh một chút, sẽ đem nàng thổi bay......

Anh Lạc công chúa ngước mắt nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, hai tròng mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy đến ôm lấy cánh tay hắn: "Thiên Vũ ca ca, huynh thật xấu, tại sao huynh đi không đợi ta?"

Phượng Thiên Vũ mỉm cười, Anh Lạc công chúa liền im lặng.

Nàng ta cũng không nghĩ đến toan tính, nhìn thoáng qua Phượng Thiên Diệp, cười khanh khách nói: "Thiên Diệp ca ca, huynh cũng ở đây." Lại nhìn thoáng qua Long Phù Nguyệt: "Vị công tử này là?"

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Nàng không phải là công tử, nàng chính là Sườn Phi của ta. Phù nguyệt, lại đây, thỉnh an Anh Lạc công chúa đi."

Long Phù Nguyệt dưới chân lại không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa? Là công chúa sao?" Lại nhìn về phía Lục vương gia: "Nàng là muội muội của ngài?"

Trong mắt ôn nhuận như ngọc của Lục vương gia Phượng Thiên Diệp lấp lánh ánh hào quang: "Nàng là......"

Hắn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, vị Anh Lạc công chúa kia đã tự động giới thiệu: "Ta là công chúa của nước Ngọc Hành, lần này thay phụ hoàng ta đến Thiên Tuyền Quốc tham quan."

Phượng Thiên Diệp cười nói: "Chỉ sợ đến du ngoạn là giả, tới chọn con rể mới là thật? Ha ha. Nếu không, công chúa cũng sẽ không mấy ngày nay luôn quấn quít lấy lão Cửu a, công chúa yêu thích lão Cửu của chúng tôi sao?"

Thì ra hắn mấy ngày nay không lộ diện, là vì phục vụ mỹ nữ này. Công chúa mà! Trong lòng Long Phù Nguyệt như là bị ai đó hung hăng đâm mấy đao, sắc mặt trong phúc chốc tái nhợt đi.

Tay nàng nắm thật chặt, móng tay gần như muốn đâm sâu vào trong thịt. Nước mắt như muốn tuôn trào, lại bị nàng bức nghẹn trở về.

Không thể để cho hắn chế giễu! Tuyệt đối không thể để cho mọi người nơi này chế giễu! Nàng ở trong lòng từng lần một cảnh báo bản thân, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nước mắt cứ muốn tuôn ra,nhất thời làm nàng không thể mở miệng.

Phượng Thiên Vũ quan sát Phù Nguyệt,nàng chỉ yên lặng, ánh mắt thâm trầm đưa mắt liếc nhìn Phượng Thiên Diệp, thản nhiên cười nói: "Lục ca nói nhăng cuội gì đấy? Anh Lạc công chúa ở xa tới là khách, phụ hoàng lấy đạo đãi khách muốn chúng ta hộ tống Anh Lạc công chúa du ngoạn chung quanh, tán gẫu mà thôi. Mấy hôm trước không phải huynh đệ chúng ta chia nhau cùng đi với nàng sao?"

Phượng Thiên Diệp khẽ cười nói: " Anh Lạc công chúa không thích mấy người chúng ta hộ tống nàng a? Nàng chỉ thích đi cùng ngươi. Chúng ta ai chẳng thấy rõ."

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Vẻ đẹp của nàng, tựa hồ không phải người gian nên có, làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái, sẽ ngừng thở. E sợ chỉ thở mạnh một chút, sẽ đem nàng thổi bay......Anh Lạc công chúa ngước mắt nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, hai tròng mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy đến ôm lấy cánh tay hắn: "Thiên Vũ ca ca, huynh thật xấu, tại sao huynh đi không đợi ta?"Phượng Thiên Vũ mỉm cười, Anh Lạc công chúa liền im lặng.Nàng ta cũng không nghĩ đến toan tính, nhìn thoáng qua Phượng Thiên Diệp, cười khanh khách nói: "Thiên Diệp ca ca, huynh cũng ở đây." Lại nhìn thoáng qua Long Phù Nguyệt: "Vị công tử này là?"Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Nàng không phải là công tử, nàng chính là Sườn Phi của ta. Phù nguyệt, lại đây, thỉnh an Anh Lạc công chúa đi."Long Phù Nguyệt dưới chân lại không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa? Là công chúa sao?" Lại nhìn về phía Lục vương gia: "Nàng là muội muội của ngài?"Trong mắt ôn nhuận như ngọc của Lục vương gia Phượng Thiên Diệp lấp lánh ánh hào quang: "Nàng là......"Hắn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, vị Anh Lạc công chúa kia đã tự động giới thiệu: "Ta là công chúa của nước Ngọc Hành, lần này thay phụ hoàng ta đến Thiên Tuyền Quốc tham quan."Phượng Thiên Diệp cười nói: "Chỉ sợ đến du ngoạn là giả, tới chọn con rể mới là thật? Ha ha. Nếu không, công chúa cũng sẽ không mấy ngày nay luôn quấn quít lấy lão Cửu a, công chúa yêu thích lão Cửu của chúng tôi sao?"Thì ra hắn mấy ngày nay không lộ diện, là vì phục vụ mỹ nữ này. Công chúa mà! Trong lòng Long Phù Nguyệt như là bị ai đó hung hăng đâm mấy đao, sắc mặt trong phúc chốc tái nhợt đi.Tay nàng nắm thật chặt, móng tay gần như muốn đâm sâu vào trong thịt. Nước mắt như muốn tuôn trào, lại bị nàng bức nghẹn trở về.Không thể để cho hắn chế giễu! Tuyệt đối không thể để cho mọi người nơi này chế giễu! Nàng ở trong lòng từng lần một cảnh báo bản thân, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nước mắt cứ muốn tuôn ra,nhất thời làm nàng không thể mở miệng.Phượng Thiên Vũ quan sát Phù Nguyệt,nàng chỉ yên lặng, ánh mắt thâm trầm đưa mắt liếc nhìn Phượng Thiên Diệp, thản nhiên cười nói: "Lục ca nói nhăng cuội gì đấy? Anh Lạc công chúa ở xa tới là khách, phụ hoàng lấy đạo đãi khách muốn chúng ta hộ tống Anh Lạc công chúa du ngoạn chung quanh, tán gẫu mà thôi. Mấy hôm trước không phải huynh đệ chúng ta chia nhau cùng đi với nàng sao?"Phượng Thiên Diệp khẽ cười nói: " Anh Lạc công chúa không thích mấy người chúng ta hộ tống nàng a? Nàng chỉ thích đi cùng ngươi. Chúng ta ai chẳng thấy rõ."

Chương 351: Tại sao huynh lại không đợi ta?