“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 352: Nếu không, ta đưa ngươi trở về
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trên gương mặt trắng như tuyết của Anh Lạc công chúa bỗng chốc trở nên đỏ ửng, lại thoải mái nói: "Không sai, ta thích Thiên Vũ ca ca, ta muốn hướng phụ hoàng, xin người làm chủ, ta muốn gả cho Thiên Vũ ca ca."Một câu này có hiệu quả long trời lở đất, dù là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cà lơ phất phơ, cợt nhả, lúc này cũng không khỏi biến sắc, kìm lòng không đậu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt. Thấy mặt nàng trắng bệch như tuyết, đứng ở nơi đó, thân mình lại cứng đờ. Con mắt đen sẫm không hề chớp mắt nhìn hắn.Giống như đang đợi câu trả lời của hắn.Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa đừng nói đùa, ta đã cưới thê tử, cũng không dám toan tính đón nhận thêm vẻ đẹp của công nương."Anh Lạc công chúa kinh ngạc trợn to hai tròng mắt: "Không đúng nha, ta nhớ được phụ hoàng của huynh nói huynh cũng không có chánh phi mà? Nga, huynh là nói nàng ——"Tay nhỏ bé của nàng đột nhiên chỉ hướng Long Phù Nguyệt: "Nàng là sườn phi của huynh sao? Yên tâm, ta không cần biết huynh có bao nhiêu sườn phi. Ta thật tình thích Thiên Vũ ca ca, chỉ cần có thể gả cho Thiên Vũ ca ca là được. Dù sao ta là công chúa cao quý, phụ hoàng của huynh nhất định sẽ cho huynh cưới ta làm chánh phi."Đụng tới công chúa bướng bỉnh này, Phượng Thiên Vũ cũng có chút đau đầu. Hắn trầm ngâm một chút,đang muốn tìm lí do cự tuyệt.Phượng Thiên Diệp bỗng nhiên cười nói: "Trong một ngày trời tốt cảnh đẹp như hôm nay, chúng ta nói những lời này làm gì? Anh Lạc công chúa, nếu công chúa muốn gả cho Thiên Vũ ca ca, chỉ cần nói cho phụ hoàng là được, phải biết rằng, chánh phi của huynh đệ chúng ta cũng phải cần phụ hoàng chỉ hôn, tự chúng ta cũng không làm chủ được, cho nên, bây giờ công chúa nói những lời này cũng vô dụng. Mấy người chúng ta hiếm khi được gặp nhau, cùng nhau kết bạn du ngoạn đi, càng nhiều người thì càng náo nhiệt."Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nói: "Mấy người các ngươi cùng nhau chơi đùa đi, thân thể của ta không thoải mái, cáo lui trước."Trong đôi mắt của Phượng Thiên Diệp hiện lên vẻ sắc bén: "Phù Nguyệt, nàng không thoải mái sao? Nếu vậy để ta đưa nàng trở về?"Nói rồi liền đi theo phía sau Long Phù Nguyệt.Ống tay áo Phượng Thiên Vũ giương lên, liền đem hắn chặn lại, nói: " Thê tử của ta, vẫn là không làm phiền Lục ca phải đưa về, huynh cùng Anh Lạc công chúa cứ đi du ngoạn, ta đưa nàng trở về."Anh Lạc công chúa sửng sờ một chút, dậm chân kêu lên: "Thiên Vũ ca ca không được đi, người ta vẫn chưa chơi xong."
Trên gương mặt trắng như tuyết của Anh Lạc công chúa bỗng chốc trở nên đỏ ửng, lại thoải mái nói: "Không sai, ta thích Thiên Vũ ca ca, ta muốn hướng phụ hoàng, xin người làm chủ, ta muốn gả cho Thiên Vũ ca ca."
Một câu này có hiệu quả long trời lở đất, dù là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cà lơ phất phơ, cợt nhả, lúc này cũng không khỏi biến sắc, kìm lòng không đậu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt. Thấy mặt nàng trắng bệch như tuyết, đứng ở nơi đó, thân mình lại cứng đờ. Con mắt đen sẫm không hề chớp mắt nhìn hắn.
Giống như đang đợi câu trả lời của hắn.
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa đừng nói đùa, ta đã cưới thê tử, cũng không dám toan tính đón nhận thêm vẻ đẹp của công nương."
Anh Lạc công chúa kinh ngạc trợn to hai tròng mắt: "Không đúng nha, ta nhớ được phụ hoàng của huynh nói huynh cũng không có chánh phi mà? Nga, huynh là nói nàng ——"
Tay nhỏ bé của nàng đột nhiên chỉ hướng Long Phù Nguyệt: "Nàng là sườn phi của huynh sao? Yên tâm, ta không cần biết huynh có bao nhiêu sườn phi. Ta thật tình thích Thiên Vũ ca ca, chỉ cần có thể gả cho Thiên Vũ ca ca là được. Dù sao ta là công chúa cao quý, phụ hoàng của huynh nhất định sẽ cho huynh cưới ta làm chánh phi."
Đụng tới công chúa bướng bỉnh này, Phượng Thiên Vũ cũng có chút đau đầu. Hắn trầm ngâm một chút,đang muốn tìm lí do cự tuyệt.
Phượng Thiên Diệp bỗng nhiên cười nói: "Trong một ngày trời tốt cảnh đẹp như hôm nay, chúng ta nói những lời này làm gì? Anh Lạc công chúa, nếu công chúa muốn gả cho Thiên Vũ ca ca, chỉ cần nói cho phụ hoàng là được, phải biết rằng, chánh phi của huynh đệ chúng ta cũng phải cần phụ hoàng chỉ hôn, tự chúng ta cũng không làm chủ được, cho nên, bây giờ công chúa nói những lời này cũng vô dụng. Mấy người chúng ta hiếm khi được gặp nhau, cùng nhau kết bạn du ngoạn đi, càng nhiều người thì càng náo nhiệt."
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nói: "Mấy người các ngươi cùng nhau chơi đùa đi, thân thể của ta không thoải mái, cáo lui trước."
Trong đôi mắt của Phượng Thiên Diệp hiện lên vẻ sắc bén: "Phù Nguyệt, nàng không thoải mái sao? Nếu vậy để ta đưa nàng trở về?"
Nói rồi liền đi theo phía sau Long Phù Nguyệt.
Ống tay áo Phượng Thiên Vũ giương lên, liền đem hắn chặn lại, nói: " Thê tử của ta, vẫn là không làm phiền Lục ca phải đưa về, huynh cùng Anh Lạc công chúa cứ đi du ngoạn, ta đưa nàng trở về."
Anh Lạc công chúa sửng sờ một chút, dậm chân kêu lên: "Thiên Vũ ca ca không được đi, người ta vẫn chưa chơi xong."
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trên gương mặt trắng như tuyết của Anh Lạc công chúa bỗng chốc trở nên đỏ ửng, lại thoải mái nói: "Không sai, ta thích Thiên Vũ ca ca, ta muốn hướng phụ hoàng, xin người làm chủ, ta muốn gả cho Thiên Vũ ca ca."Một câu này có hiệu quả long trời lở đất, dù là Phượng Thiên Vũ luôn luôn cà lơ phất phơ, cợt nhả, lúc này cũng không khỏi biến sắc, kìm lòng không đậu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt. Thấy mặt nàng trắng bệch như tuyết, đứng ở nơi đó, thân mình lại cứng đờ. Con mắt đen sẫm không hề chớp mắt nhìn hắn.Giống như đang đợi câu trả lời của hắn.Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Anh Lạc công chúa đừng nói đùa, ta đã cưới thê tử, cũng không dám toan tính đón nhận thêm vẻ đẹp của công nương."Anh Lạc công chúa kinh ngạc trợn to hai tròng mắt: "Không đúng nha, ta nhớ được phụ hoàng của huynh nói huynh cũng không có chánh phi mà? Nga, huynh là nói nàng ——"Tay nhỏ bé của nàng đột nhiên chỉ hướng Long Phù Nguyệt: "Nàng là sườn phi của huynh sao? Yên tâm, ta không cần biết huynh có bao nhiêu sườn phi. Ta thật tình thích Thiên Vũ ca ca, chỉ cần có thể gả cho Thiên Vũ ca ca là được. Dù sao ta là công chúa cao quý, phụ hoàng của huynh nhất định sẽ cho huynh cưới ta làm chánh phi."Đụng tới công chúa bướng bỉnh này, Phượng Thiên Vũ cũng có chút đau đầu. Hắn trầm ngâm một chút,đang muốn tìm lí do cự tuyệt.Phượng Thiên Diệp bỗng nhiên cười nói: "Trong một ngày trời tốt cảnh đẹp như hôm nay, chúng ta nói những lời này làm gì? Anh Lạc công chúa, nếu công chúa muốn gả cho Thiên Vũ ca ca, chỉ cần nói cho phụ hoàng là được, phải biết rằng, chánh phi của huynh đệ chúng ta cũng phải cần phụ hoàng chỉ hôn, tự chúng ta cũng không làm chủ được, cho nên, bây giờ công chúa nói những lời này cũng vô dụng. Mấy người chúng ta hiếm khi được gặp nhau, cùng nhau kết bạn du ngoạn đi, càng nhiều người thì càng náo nhiệt."Long Phù Nguyệt bỗng nhiên nói: "Mấy người các ngươi cùng nhau chơi đùa đi, thân thể của ta không thoải mái, cáo lui trước."Trong đôi mắt của Phượng Thiên Diệp hiện lên vẻ sắc bén: "Phù Nguyệt, nàng không thoải mái sao? Nếu vậy để ta đưa nàng trở về?"Nói rồi liền đi theo phía sau Long Phù Nguyệt.Ống tay áo Phượng Thiên Vũ giương lên, liền đem hắn chặn lại, nói: " Thê tử của ta, vẫn là không làm phiền Lục ca phải đưa về, huynh cùng Anh Lạc công chúa cứ đi du ngoạn, ta đưa nàng trở về."Anh Lạc công chúa sửng sờ một chút, dậm chân kêu lên: "Thiên Vũ ca ca không được đi, người ta vẫn chưa chơi xong."