“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 380: Từ nay về sau trong trí nhớ của ta không còn sự tồn tại của
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, trong đôi mắt lại có trăm ngàn cảm xúc xẹt qua, nàng cắn môi, tự thoát áo của mình, đem con sâu kia đặt ở trước ngực, con sâu kia ngửi thấy mùi máu lại tự động chui vào.Sắc mặt Phượng Thiên Vũ không khỏi đại biến. Ngực của Long Phù Nguyệt chi chít lỗ máu, những lỗ máu kia tuy rằng rất nhỏ nhưng lại vô cùng ghê người, cùng với lỗ máu trên ngực hắn giống nhau như đúc.Chính hắn vừa mới nếm qua cái loại toàn tâm thống khổ, đau đến tận xương tủy này. Chỉ một lần lại làm cho cả đời hắn khó quên, mà trên người Long Phù Nguyệt nhiều như vậy, rốt cuộc nàng đã chịu đựng loại thống khổ này bao nhiêu lần?Thì ra, đây là cách mà con vật này được luyện ra!Trách không được nàng càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng gầy yếu, thì ra là thế! Thì ra là thế!Tim của hắn bỗng nhiên đau quá, trách không được nàng không muốn giải cổ cho mình, thì ra—-Thì ra biện pháp giải cổ lại tàn nhẫn như thế!Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, thực xin lỗi, ta vẫn cho là ngươi vì muốn khống chế ta nên mới không chịu giải cổ, nếu ta sớm biết ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm vậy……Môi hắn run run giống như muốn nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra một tiếng động nào, chính hắn cũng bị làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ bây giờ muốn nói chuyện cũng không thể sao?Sắc mặt Long Phù Nguyệt xanh trắng, môi bị cắn trở thành màu trắng, hiển nhiên là đang chịu đựng thống khổ. Đợi đến khi con trùng kia hoàn toàn chui vào bên trong, nàng mới ngã ngồi xuống, ấn ấn chỗ ngực, một lát sau, toàn thân nàng phát ra hồng quang, tia sáng này chợt lóe, rồi lại đột ngột biến mất không thấy gì nữa.Nàng mặc lại quần áo, th* d*c một hơi, mới quay đầu lại nhìn hắn.Cái nhìn này, khơi dậy hàng ngàn cảm xúc xẹt qua tâm trí Long Phù Nguyệt.Nàng cúi đầu hít một hơi: “Ngươi yên tâm, ngươi bây giờ không thể cử động không thể nói chuyện, là do vừa mới giải xong độc tình cổ. Qua sáu canh giờ, ngươi sẽ khôi phục tự do…….Chân chính tự do.”Nàng ngừng lại một chút lại nói: “Vũ Mao sư huynh, đã tới lúc này ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, tự giải độc tình cổ cho mình chỉ có một biện pháp duy nhất là sử dụng vong tình cổ, từ nay về sau, trong trí nhớ của ta sẽ không còn sự tồn tại của ngươi……..”
Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, trong đôi mắt lại có trăm ngàn cảm xúc xẹt qua, nàng cắn môi, tự thoát áo của mình, đem con sâu kia đặt ở trước ngực, con sâu kia ngửi thấy mùi máu lại tự động chui vào.
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ không khỏi đại biến. Ngực của Long Phù Nguyệt chi chít lỗ máu, những lỗ máu kia tuy rằng rất nhỏ nhưng lại vô cùng ghê người, cùng với lỗ máu trên ngực hắn giống nhau như đúc.
Chính hắn vừa mới nếm qua cái loại toàn tâm thống khổ, đau đến tận xương tủy này. Chỉ một lần lại làm cho cả đời hắn khó quên, mà trên người Long Phù Nguyệt nhiều như vậy, rốt cuộc nàng đã chịu đựng loại thống khổ này bao nhiêu lần?
Thì ra, đây là cách mà con vật này được luyện ra!
Trách không được nàng càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng gầy yếu, thì ra là thế! Thì ra là thế!
Tim của hắn bỗng nhiên đau quá, trách không được nàng không muốn giải cổ cho mình, thì ra—-Thì ra biện pháp giải cổ lại tàn nhẫn như thế!
Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, thực xin lỗi, ta vẫn cho là ngươi vì muốn khống chế ta nên mới không chịu giải cổ, nếu ta sớm biết ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm vậy……
Môi hắn run run giống như muốn nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra một tiếng động nào, chính hắn cũng bị làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ bây giờ muốn nói chuyện cũng không thể sao?
Sắc mặt Long Phù Nguyệt xanh trắng, môi bị cắn trở thành màu trắng, hiển nhiên là đang chịu đựng thống khổ. Đợi đến khi con trùng kia hoàn toàn chui vào bên trong, nàng mới ngã ngồi xuống, ấn ấn chỗ ngực, một lát sau, toàn thân nàng phát ra hồng quang, tia sáng này chợt lóe, rồi lại đột ngột biến mất không thấy gì nữa.
Nàng mặc lại quần áo, th* d*c một hơi, mới quay đầu lại nhìn hắn.
Cái nhìn này, khơi dậy hàng ngàn cảm xúc xẹt qua tâm trí Long Phù Nguyệt.
Nàng cúi đầu hít một hơi: “Ngươi yên tâm, ngươi bây giờ không thể cử động không thể nói chuyện, là do vừa mới giải xong độc tình cổ. Qua sáu canh giờ, ngươi sẽ khôi phục tự do…….Chân chính tự do.”
Nàng ngừng lại một chút lại nói: “Vũ Mao sư huynh, đã tới lúc này ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, tự giải độc tình cổ cho mình chỉ có một biện pháp duy nhất là sử dụng vong tình cổ, từ nay về sau, trong trí nhớ của ta sẽ không còn sự tồn tại của ngươi……..”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, trong đôi mắt lại có trăm ngàn cảm xúc xẹt qua, nàng cắn môi, tự thoát áo của mình, đem con sâu kia đặt ở trước ngực, con sâu kia ngửi thấy mùi máu lại tự động chui vào.Sắc mặt Phượng Thiên Vũ không khỏi đại biến. Ngực của Long Phù Nguyệt chi chít lỗ máu, những lỗ máu kia tuy rằng rất nhỏ nhưng lại vô cùng ghê người, cùng với lỗ máu trên ngực hắn giống nhau như đúc.Chính hắn vừa mới nếm qua cái loại toàn tâm thống khổ, đau đến tận xương tủy này. Chỉ một lần lại làm cho cả đời hắn khó quên, mà trên người Long Phù Nguyệt nhiều như vậy, rốt cuộc nàng đã chịu đựng loại thống khổ này bao nhiêu lần?Thì ra, đây là cách mà con vật này được luyện ra!Trách không được nàng càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng gầy yếu, thì ra là thế! Thì ra là thế!Tim của hắn bỗng nhiên đau quá, trách không được nàng không muốn giải cổ cho mình, thì ra—-Thì ra biện pháp giải cổ lại tàn nhẫn như thế!Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, thực xin lỗi, ta vẫn cho là ngươi vì muốn khống chế ta nên mới không chịu giải cổ, nếu ta sớm biết ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm vậy……Môi hắn run run giống như muốn nói chuyện, nhưng lại không thể phát ra một tiếng động nào, chính hắn cũng bị làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ bây giờ muốn nói chuyện cũng không thể sao?Sắc mặt Long Phù Nguyệt xanh trắng, môi bị cắn trở thành màu trắng, hiển nhiên là đang chịu đựng thống khổ. Đợi đến khi con trùng kia hoàn toàn chui vào bên trong, nàng mới ngã ngồi xuống, ấn ấn chỗ ngực, một lát sau, toàn thân nàng phát ra hồng quang, tia sáng này chợt lóe, rồi lại đột ngột biến mất không thấy gì nữa.Nàng mặc lại quần áo, th* d*c một hơi, mới quay đầu lại nhìn hắn.Cái nhìn này, khơi dậy hàng ngàn cảm xúc xẹt qua tâm trí Long Phù Nguyệt.Nàng cúi đầu hít một hơi: “Ngươi yên tâm, ngươi bây giờ không thể cử động không thể nói chuyện, là do vừa mới giải xong độc tình cổ. Qua sáu canh giờ, ngươi sẽ khôi phục tự do…….Chân chính tự do.”Nàng ngừng lại một chút lại nói: “Vũ Mao sư huynh, đã tới lúc này ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, tự giải độc tình cổ cho mình chỉ có một biện pháp duy nhất là sử dụng vong tình cổ, từ nay về sau, trong trí nhớ của ta sẽ không còn sự tồn tại của ngươi……..”