Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 381: Không công bằng, chuyện này không công bằng!

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Lại ngừng một chút, nàng cười khổ một cái: “Bất quá, như vậy cũng tốt, ta để ngươi tự do, ngươi cũng trả cho ta tự do, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai…..”Cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ là việc hợp tan bình thường, nhưng nàng lại có cảm giác xúc động muốn khóc, nàng khẽ lắc đầu, rốt cuộc đem nước mắt nuốt vào trong.Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, toàn bộ thân thể đều run lên, trong con mắt ngập tràn sự kinh hãi, trái tim lại giống như chìm sâu xuống lòng đất: “Có ý gì? Nàng có ý gì? Nàng lại muốn đào tẩu? Trong trí nhớ không có sự tồn tại của ta??? Nàng sẽ quên ta!!? Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể!!!”Hắn liều lĩnh muốn nắm tay nàng, nhưng, hắn không thể nhúc nhích, mặc dù mở miệng nhưng cũng không phun ra được nửa chữ, ngón tay co rút run run….Hắn sẽ mất đi nàng! Cả đời Phượng Thiên Vũ đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, nhưng vẫn chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi giống như bây giờ. Không chỉ sợ hãi, hắn còn cảm thấy vô cùng bất lực, tâm bỗng nhiên đau quặn, giống như sắp nứt ra rồi…….Nàng làm sao có thể quên hắn? Bọn họ ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng nói quên liền quên sao? Không công bằng, chuyện này không công bằng!Long Phù Nguyệt ngẩn đầu nhìn nóc nhà, lại cúi đầu nhìn Phượng Thiên Vũ một chút, khẽ nhắm hai mắt, thực gian nan mở miệng lần nữa: “Ta biết, ngươi đối với ta có một chút bất công, cho nên mấy ngày nay đối với ta rất tốt, tình này ta nhận….“Giải cổ cho ngươi là ta tự nguyện, nay ta dùng máu của mình thay cho tâm ý luyện ra Vong tình cổ giúp ngươi giải độc, coi như là báo đáp ngươi, cho nên, hai chúng ta không ai nợ ai. Ta nghĩ ngươi cũng không khổ sở lắm, dù sao bây giờ ngươi và vị Anh Lạc công chúa kia cũng là lưỡng tình tương duyệt (tâm đầu ý hợp)…Chướng ngại vật như ta đi rồi, ngươi cũng sẽ không mệt mỏi nữa.”Bỗng nhiên lúc đó lòng đau như cắt, khép hờ ánh mắt, ngón tay run run, kìm lòng không được xoa xoa gò má hắn, m*n tr*n lông mày hắn, mắt của hắn, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.Giờ phút này môi của hắn có chút tái nhợt, khóe môi hắn nhếch lên, có chút lạnh, nghe nói, người có loại môi này đều là kẻ bạc tình.

Lại ngừng một chút, nàng cười khổ một cái: “Bất quá, như vậy cũng tốt, ta để ngươi tự do, ngươi cũng trả cho ta tự do, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai…..”

Cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ là việc hợp tan bình thường, nhưng nàng lại có cảm giác xúc động muốn khóc, nàng khẽ lắc đầu, rốt cuộc đem nước mắt nuốt vào trong.

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, toàn bộ thân thể đều run lên, trong con mắt ngập tràn sự kinh hãi, trái tim lại giống như chìm sâu xuống lòng đất: “Có ý gì? Nàng có ý gì? Nàng lại muốn đào tẩu? Trong trí nhớ không có sự tồn tại của ta??? Nàng sẽ quên ta!!? Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể!!!”

Hắn liều lĩnh muốn nắm tay nàng, nhưng, hắn không thể nhúc nhích, mặc dù mở miệng nhưng cũng không phun ra được nửa chữ, ngón tay co rút run run….

Hắn sẽ mất đi nàng! Cả đời Phượng Thiên Vũ đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, nhưng vẫn chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi giống như bây giờ. Không chỉ sợ hãi, hắn còn cảm thấy vô cùng bất lực, tâm bỗng nhiên đau quặn, giống như sắp nứt ra rồi…….

Nàng làm sao có thể quên hắn? Bọn họ ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng nói quên liền quên sao? Không công bằng, chuyện này không công bằng!

Long Phù Nguyệt ngẩn đầu nhìn nóc nhà, lại cúi đầu nhìn Phượng Thiên Vũ một chút, khẽ nhắm hai mắt, thực gian nan mở miệng lần nữa: “Ta biết, ngươi đối với ta có một chút bất công, cho nên mấy ngày nay đối với ta rất tốt, tình này ta nhận….

“Giải cổ cho ngươi là ta tự nguyện, nay ta dùng máu của mình thay cho tâm ý luyện ra Vong tình cổ giúp ngươi giải độc, coi như là báo đáp ngươi, cho nên, hai chúng ta không ai nợ ai. Ta nghĩ ngươi cũng không khổ sở lắm, dù sao bây giờ ngươi và vị Anh Lạc công chúa kia cũng là lưỡng tình tương duyệt (tâm đầu ý hợp)…Chướng ngại vật như ta đi rồi, ngươi cũng sẽ không mệt mỏi nữa.”

Bỗng nhiên lúc đó lòng đau như cắt, khép hờ ánh mắt, ngón tay run run, kìm lòng không được xoa xoa gò má hắn, m*n tr*n lông mày hắn, mắt của hắn, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.

Giờ phút này môi của hắn có chút tái nhợt, khóe môi hắn nhếch lên, có chút lạnh, nghe nói, người có loại môi này đều là kẻ bạc tình.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Lại ngừng một chút, nàng cười khổ một cái: “Bất quá, như vậy cũng tốt, ta để ngươi tự do, ngươi cũng trả cho ta tự do, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai…..”Cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ là việc hợp tan bình thường, nhưng nàng lại có cảm giác xúc động muốn khóc, nàng khẽ lắc đầu, rốt cuộc đem nước mắt nuốt vào trong.Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, toàn bộ thân thể đều run lên, trong con mắt ngập tràn sự kinh hãi, trái tim lại giống như chìm sâu xuống lòng đất: “Có ý gì? Nàng có ý gì? Nàng lại muốn đào tẩu? Trong trí nhớ không có sự tồn tại của ta??? Nàng sẽ quên ta!!? Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể!!!”Hắn liều lĩnh muốn nắm tay nàng, nhưng, hắn không thể nhúc nhích, mặc dù mở miệng nhưng cũng không phun ra được nửa chữ, ngón tay co rút run run….Hắn sẽ mất đi nàng! Cả đời Phượng Thiên Vũ đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, nhưng vẫn chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi giống như bây giờ. Không chỉ sợ hãi, hắn còn cảm thấy vô cùng bất lực, tâm bỗng nhiên đau quặn, giống như sắp nứt ra rồi…….Nàng làm sao có thể quên hắn? Bọn họ ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng nói quên liền quên sao? Không công bằng, chuyện này không công bằng!Long Phù Nguyệt ngẩn đầu nhìn nóc nhà, lại cúi đầu nhìn Phượng Thiên Vũ một chút, khẽ nhắm hai mắt, thực gian nan mở miệng lần nữa: “Ta biết, ngươi đối với ta có một chút bất công, cho nên mấy ngày nay đối với ta rất tốt, tình này ta nhận….“Giải cổ cho ngươi là ta tự nguyện, nay ta dùng máu của mình thay cho tâm ý luyện ra Vong tình cổ giúp ngươi giải độc, coi như là báo đáp ngươi, cho nên, hai chúng ta không ai nợ ai. Ta nghĩ ngươi cũng không khổ sở lắm, dù sao bây giờ ngươi và vị Anh Lạc công chúa kia cũng là lưỡng tình tương duyệt (tâm đầu ý hợp)…Chướng ngại vật như ta đi rồi, ngươi cũng sẽ không mệt mỏi nữa.”Bỗng nhiên lúc đó lòng đau như cắt, khép hờ ánh mắt, ngón tay run run, kìm lòng không được xoa xoa gò má hắn, m*n tr*n lông mày hắn, mắt của hắn, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.Giờ phút này môi của hắn có chút tái nhợt, khóe môi hắn nhếch lên, có chút lạnh, nghe nói, người có loại môi này đều là kẻ bạc tình.

Chương 381: Không công bằng, chuyện này không công bằng!