Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 385: Tiểu hồ ly vui sướng khi người gặp họa

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tiểu hồ ly lười biếng dạo bước ở bờ sông, nhìn Phượng Thiên Vũ. Thấy sắc mặt hắn so với lông hồ ly của nó còn trắng hơn, không khỏi chậc chậc hai tiếng: “Đại Vũ Mao, hiện tại biết sốt ruột rồi sao? Không phải lạnh nhạt như lúc có nàng ở đây?? Chậc chậc, đêm động phòng đem nàng ném ở đó một mình, nửa tháng không để ý tới, còn chạy ra đi cùng một nữ tử khanh khanh ta ta, vì người đàn bà kia còn đánh nàng ba mươi roi hừ, hừ, làm sao ngươi có thể xuống tay được? Đổi ai cũng sẽ nổi giận, huống chi là nha đầu kia luôn luôn tâm cao khí ngạo? Nay nếm đến đau khổ chứ?”Vẻ mặt tiểu hồ ly vui sướng khi người gặp họa, những lời này của nó giống như dao găm cắt nát tâm Phượng Thiên Vũ, hắn suy sụp ngã ngồi, ngơ ngác nhìn nước sông sững sờ: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng thật sự không hề cho ta cơ hội chuộc lỗi?”Hắn đã một ngày một đêm không hề chợp mắt, lo lắng, sợ hãi, hối hận, đau đớn siết chặt thành một cỗ dây thừng, đưa tâm hắn từng phần từng phần xoắn nhanh, làm cho hắn gần như thở không được. Bỗng nhiên ‘ wow ’ một tiếng phun ra một búng máu.Máu tươi thấm ướt cỏ trên bờ sông, trên đám cỏ bỗng nhiên dao động qua một cái, không tiếng động ngã xuống, giống như lòng của hắn, nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ.Tiểu hồ ly hoảng sợ, lui về phía sau hai bước: “Này, uy, có phải nội thương của ngươi lại phát tác hay không? Ai, ta còn thật không rõ cảm tình của nhân loại các ngươi. Nếu ngươi đã để ý nàng như vậy, tại sao không sớm nói với nàng? Vì nàng ngươi còn chạy tới đỉnh Vân Vụ Sơn mù mịt quanh năm kia để tìm Thải huyết liên, nếu không có tiểu hồ ly ta, chỉ sợ ngươi đã bị hộ sơn thần thú kia đánh chết......”“Thối hồ ly, câm miệng! Nếu không tại vì ngươi lúc ấy ngu ngốc xông lên liều mạng cùng con Nê Thu kia, ta cũng không đến mức vì cứu ngươi, bị cái đuôi của con quái thú kia đánh trúng...... Sớm biết như thế đã không mang ngươi đi theo. Tiểu hồ ly thành sự không có, bại sự có thừa đi.”Tiểu hồ ly nổi giận, giơ tiểu móng vuốt lên, chỉ vào Phượng Thiên Vũ rít một tiếng: “Vân Vụ sơn lớn như vậy, không có chỉ dẫn của ta ngươi có thể thuận lợi tìm đến Huyết Hoa Sen như vậy sao?”Phượng Thiên Vũ lạnh lùng v**t v* móng vuốt hồ ly của nó: “Thối hồ ly, là ngươi nói chỉ cần dẫn ngươi đi, tới đó có thể tìm được Huyết Hoa Sen, nhưng ngươi lại để cho ta lạc trên đỉnh núi kia vòng vo suốt năm ngày!”Nói đến đây, tiểu hồ ly rốt cục có chút bẽn lẽn: “A, cái kia...... Ta từ trước đến nay có chút mù đường, với lại cảnh vật nơi đó thật khác xa với cảnh vật trong tí nhơ của ta. Cho nên nhất thời mới tìm không thấy...... Đúng rồi, ta nói lại với ngươi,kia là Giao Long, Giao Long! Chứ không phải là Nê Thu*!”(*cá trạch)

Tiểu hồ ly lười biếng dạo bước ở bờ sông, nhìn Phượng Thiên Vũ. Thấy sắc mặt hắn so với lông hồ ly của nó còn trắng hơn, không khỏi chậc chậc hai tiếng: “Đại Vũ Mao, hiện tại biết sốt ruột rồi sao? Không phải lạnh nhạt như lúc có nàng ở đây?? Chậc chậc, đêm động phòng đem nàng ném ở đó một mình, nửa tháng không để ý tới, còn chạy ra đi cùng một nữ tử khanh khanh ta ta, vì người đàn bà kia còn đánh nàng ba mươi roi hừ, hừ, làm sao ngươi có thể xuống tay được? Đổi ai cũng sẽ nổi giận, huống chi là nha đầu kia luôn luôn tâm cao khí ngạo? Nay nếm đến đau khổ chứ?”

Vẻ mặt tiểu hồ ly vui sướng khi người gặp họa, những lời này của nó giống như dao găm cắt nát tâm Phượng Thiên Vũ, hắn suy sụp ngã ngồi, ngơ ngác nhìn nước sông sững sờ: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng thật sự không hề cho ta cơ hội chuộc lỗi?”

Hắn đã một ngày một đêm không hề chợp mắt, lo lắng, sợ hãi, hối hận, đau đớn siết chặt thành một cỗ dây thừng, đưa tâm hắn từng phần từng phần xoắn nhanh, làm cho hắn gần như thở không được. Bỗng nhiên ‘ wow ’ một tiếng phun ra một búng máu.

Máu tươi thấm ướt cỏ trên bờ sông, trên đám cỏ bỗng nhiên dao động qua một cái, không tiếng động ngã xuống, giống như lòng của hắn, nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ.

Tiểu hồ ly hoảng sợ, lui về phía sau hai bước: “Này, uy, có phải nội thương của ngươi lại phát tác hay không? Ai, ta còn thật không rõ cảm tình của nhân loại các ngươi. Nếu ngươi đã để ý nàng như vậy, tại sao không sớm nói với nàng? Vì nàng ngươi còn chạy tới đỉnh Vân Vụ Sơn mù mịt quanh năm kia để tìm Thải huyết liên, nếu không có tiểu hồ ly ta, chỉ sợ ngươi đã bị hộ sơn thần thú kia đánh chết......”

“Thối hồ ly, câm miệng! Nếu không tại vì ngươi lúc ấy ngu ngốc xông lên liều mạng cùng con Nê Thu kia, ta cũng không đến mức vì cứu ngươi, bị cái đuôi của con quái thú kia đánh trúng...... Sớm biết như thế đã không mang ngươi đi theo. Tiểu hồ ly thành sự không có, bại sự có thừa đi.”

Tiểu hồ ly nổi giận, giơ tiểu móng vuốt lên, chỉ vào Phượng Thiên Vũ rít một tiếng: “Vân Vụ sơn lớn như vậy, không có chỉ dẫn của ta ngươi có thể thuận lợi tìm đến Huyết Hoa Sen như vậy sao?”

Phượng Thiên Vũ lạnh lùng v**t v* móng vuốt hồ ly của nó: “Thối hồ ly, là ngươi nói chỉ cần dẫn ngươi đi, tới đó có thể tìm được Huyết Hoa Sen, nhưng ngươi lại để cho ta lạc trên đỉnh núi kia vòng vo suốt năm ngày!”

Nói đến đây, tiểu hồ ly rốt cục có chút bẽn lẽn: “A, cái kia...... Ta từ trước đến nay có chút mù đường, với lại cảnh vật nơi đó thật khác xa với cảnh vật trong tí nhơ của ta. Cho nên nhất thời mới tìm không thấy...... Đúng rồi, ta nói lại với ngươi,kia là Giao Long, Giao Long! Chứ không phải là Nê Thu*!”

(*cá trạch)

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tiểu hồ ly lười biếng dạo bước ở bờ sông, nhìn Phượng Thiên Vũ. Thấy sắc mặt hắn so với lông hồ ly của nó còn trắng hơn, không khỏi chậc chậc hai tiếng: “Đại Vũ Mao, hiện tại biết sốt ruột rồi sao? Không phải lạnh nhạt như lúc có nàng ở đây?? Chậc chậc, đêm động phòng đem nàng ném ở đó một mình, nửa tháng không để ý tới, còn chạy ra đi cùng một nữ tử khanh khanh ta ta, vì người đàn bà kia còn đánh nàng ba mươi roi hừ, hừ, làm sao ngươi có thể xuống tay được? Đổi ai cũng sẽ nổi giận, huống chi là nha đầu kia luôn luôn tâm cao khí ngạo? Nay nếm đến đau khổ chứ?”Vẻ mặt tiểu hồ ly vui sướng khi người gặp họa, những lời này của nó giống như dao găm cắt nát tâm Phượng Thiên Vũ, hắn suy sụp ngã ngồi, ngơ ngác nhìn nước sông sững sờ: “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng thật sự không hề cho ta cơ hội chuộc lỗi?”Hắn đã một ngày một đêm không hề chợp mắt, lo lắng, sợ hãi, hối hận, đau đớn siết chặt thành một cỗ dây thừng, đưa tâm hắn từng phần từng phần xoắn nhanh, làm cho hắn gần như thở không được. Bỗng nhiên ‘ wow ’ một tiếng phun ra một búng máu.Máu tươi thấm ướt cỏ trên bờ sông, trên đám cỏ bỗng nhiên dao động qua một cái, không tiếng động ngã xuống, giống như lòng của hắn, nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ.Tiểu hồ ly hoảng sợ, lui về phía sau hai bước: “Này, uy, có phải nội thương của ngươi lại phát tác hay không? Ai, ta còn thật không rõ cảm tình của nhân loại các ngươi. Nếu ngươi đã để ý nàng như vậy, tại sao không sớm nói với nàng? Vì nàng ngươi còn chạy tới đỉnh Vân Vụ Sơn mù mịt quanh năm kia để tìm Thải huyết liên, nếu không có tiểu hồ ly ta, chỉ sợ ngươi đã bị hộ sơn thần thú kia đánh chết......”“Thối hồ ly, câm miệng! Nếu không tại vì ngươi lúc ấy ngu ngốc xông lên liều mạng cùng con Nê Thu kia, ta cũng không đến mức vì cứu ngươi, bị cái đuôi của con quái thú kia đánh trúng...... Sớm biết như thế đã không mang ngươi đi theo. Tiểu hồ ly thành sự không có, bại sự có thừa đi.”Tiểu hồ ly nổi giận, giơ tiểu móng vuốt lên, chỉ vào Phượng Thiên Vũ rít một tiếng: “Vân Vụ sơn lớn như vậy, không có chỉ dẫn của ta ngươi có thể thuận lợi tìm đến Huyết Hoa Sen như vậy sao?”Phượng Thiên Vũ lạnh lùng v**t v* móng vuốt hồ ly của nó: “Thối hồ ly, là ngươi nói chỉ cần dẫn ngươi đi, tới đó có thể tìm được Huyết Hoa Sen, nhưng ngươi lại để cho ta lạc trên đỉnh núi kia vòng vo suốt năm ngày!”Nói đến đây, tiểu hồ ly rốt cục có chút bẽn lẽn: “A, cái kia...... Ta từ trước đến nay có chút mù đường, với lại cảnh vật nơi đó thật khác xa với cảnh vật trong tí nhơ của ta. Cho nên nhất thời mới tìm không thấy...... Đúng rồi, ta nói lại với ngươi,kia là Giao Long, Giao Long! Chứ không phải là Nê Thu*!”(*cá trạch)

Chương 385: Tiểu hồ ly vui sướng khi người gặp họa