“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 386: Bằng không ta cắn ngươi
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Cuối cùng cũng nên điều chỉnh cho rõ ràng, nếu không người ta sẽ nghĩ đường đường là một hồ ly thượng tiên như nó, bị một con lươn thiếu chút nữa chụp chết, đây không phải là mắc cỡ chết người? Nó về sau làm sao có mặt mũi lăn lộn trong giới Hồ Tộc a?Phượng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nước sông xuất thần, sầu thảm nói: “Đáng tiếc mang Huyết Liên Dã về cũng không có tác dụng, nay không biết nàng...... Nàng không biết đã gặp phải bất hạnh gì rồi......” Trái tim lại đau đớn, hắn che ngực, đau kịch liệt, tuyệt vọng tràn đầy trong đôi mắt.Tiểu hồ ly nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của hắn, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, bỗng nhiên cũng thản nhiên nói: “Yên tâm, nàng tuyệt đối không chết.”Phượng Thiên Vũ giật mình ngẩn ra, không khí trầm lặng đồng tử mắt nháy mắt thắp sáng, vươn tay nhấc nó lên, run giọng nói: “Ngươi...... Làm sao ngươi biết?”Tiểu hồ ly bị hắn nắm cái đuôi, tức giận đến oa oa kêu to: “Này, uy, ta là hồ ly thượng tiên đó, sao có thể để ngươi nắm đuôi như thế? Buông tay! Mau buông tay! Bằng không ta cắn ngươi!”Phượng Thiên Vũ rốt cục đem thân thể của nó cuốn lại đây, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt tiểu hồ ly: “Nói mau, làm sao ngươi biết? Hay là, ngươi biết nàng ở nơi nào?”Tiểu hồ ly hừ một tiếng: “Có cái gì là ta không biết chứ? Ngươi đừng quên, ta cùng nàng có đặt khế ước, nàng nếu có nguy hiểm ta đương nhiên có thể cảm ứng được.”Đúng vậy, hắn làm sao có thể quên mất điểm này?! Đôi mắt Phượng Thiên Vũ giống như biển rộng nháy mắt b*n r* hào quang, thiếu chút nữa lại túm lấy lông hồ ly của nó: “Vậy nàng ở nơi nào? Ngươi có thể cảm ứng được không?”Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Trừ phi nàng gặp tuyệt đại nguy hiểm, bằng không ta không cảm ứng được. Dù sao nàng không chết là chắc chắn. Hừ, xú nha đầu, muốn chạy trốn lại dám không mang theo ta, ta tức giận!”“Bẩm báo Vương gia, bắt được một người khả nghi!” Một người thị vệ bỗng nhiên chạy tới bẩm báo.Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng nhướng cao mày: “Dẫn tới!”Đó là một người thôn dân bình thường, nhưng huyệt Thái Dương của hắn ngắn, trong hai tròng mắt tinh quang b*n r* bốn phía, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là một người luyện võ, hơn nữa người này nhìn qua thậm chí có chút nhìn quen mắt......Phượng Thiên Vũ trí nhớ siêu cường, suy nghĩ một chút liền nhận ra người kia được: “Ngươi không phải hộ vệ của Anh Lạc công chúa sao? Tới nơi này làm gì?
Cuối cùng cũng nên điều chỉnh cho rõ ràng, nếu không người ta sẽ nghĩ đường đường là một hồ ly thượng tiên như nó, bị một con lươn thiếu chút nữa chụp chết, đây không phải là mắc cỡ chết người? Nó về sau làm sao có mặt mũi lăn lộn trong giới Hồ Tộc a?
Phượng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nước sông xuất thần, sầu thảm nói: “Đáng tiếc mang Huyết Liên Dã về cũng không có tác dụng, nay không biết nàng...... Nàng không biết đã gặp phải bất hạnh gì rồi......” Trái tim lại đau đớn, hắn che ngực, đau kịch liệt, tuyệt vọng tràn đầy trong đôi mắt.
Tiểu hồ ly nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của hắn, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, bỗng nhiên cũng thản nhiên nói: “Yên tâm, nàng tuyệt đối không chết.”
Phượng Thiên Vũ giật mình ngẩn ra, không khí trầm lặng đồng tử mắt nháy mắt thắp sáng, vươn tay nhấc nó lên, run giọng nói: “Ngươi...... Làm sao ngươi biết?”
Tiểu hồ ly bị hắn nắm cái đuôi, tức giận đến oa oa kêu to: “Này, uy, ta là hồ ly thượng tiên đó, sao có thể để ngươi nắm đuôi như thế? Buông tay! Mau buông tay! Bằng không ta cắn ngươi!”
Phượng Thiên Vũ rốt cục đem thân thể của nó cuốn lại đây, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt tiểu hồ ly: “Nói mau, làm sao ngươi biết? Hay là, ngươi biết nàng ở nơi nào?”
Tiểu hồ ly hừ một tiếng: “Có cái gì là ta không biết chứ? Ngươi đừng quên, ta cùng nàng có đặt khế ước, nàng nếu có nguy hiểm ta đương nhiên có thể cảm ứng được.”
Đúng vậy, hắn làm sao có thể quên mất điểm này?! Đôi mắt Phượng Thiên Vũ giống như biển rộng nháy mắt b*n r* hào quang, thiếu chút nữa lại túm lấy lông hồ ly của nó: “Vậy nàng ở nơi nào? Ngươi có thể cảm ứng được không?”
Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Trừ phi nàng gặp tuyệt đại nguy hiểm, bằng không ta không cảm ứng được. Dù sao nàng không chết là chắc chắn. Hừ, xú nha đầu, muốn chạy trốn lại dám không mang theo ta, ta tức giận!”
“Bẩm báo Vương gia, bắt được một người khả nghi!” Một người thị vệ bỗng nhiên chạy tới bẩm báo.
Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng nhướng cao mày: “Dẫn tới!”
Đó là một người thôn dân bình thường, nhưng huyệt Thái Dương của hắn ngắn, trong hai tròng mắt tinh quang b*n r* bốn phía, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là một người luyện võ, hơn nữa người này nhìn qua thậm chí có chút nhìn quen mắt......
Phượng Thiên Vũ trí nhớ siêu cường, suy nghĩ một chút liền nhận ra người kia được: “Ngươi không phải hộ vệ của Anh Lạc công chúa sao? Tới nơi này làm gì?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Cuối cùng cũng nên điều chỉnh cho rõ ràng, nếu không người ta sẽ nghĩ đường đường là một hồ ly thượng tiên như nó, bị một con lươn thiếu chút nữa chụp chết, đây không phải là mắc cỡ chết người? Nó về sau làm sao có mặt mũi lăn lộn trong giới Hồ Tộc a?Phượng Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nước sông xuất thần, sầu thảm nói: “Đáng tiếc mang Huyết Liên Dã về cũng không có tác dụng, nay không biết nàng...... Nàng không biết đã gặp phải bất hạnh gì rồi......” Trái tim lại đau đớn, hắn che ngực, đau kịch liệt, tuyệt vọng tràn đầy trong đôi mắt.Tiểu hồ ly nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của hắn, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, bỗng nhiên cũng thản nhiên nói: “Yên tâm, nàng tuyệt đối không chết.”Phượng Thiên Vũ giật mình ngẩn ra, không khí trầm lặng đồng tử mắt nháy mắt thắp sáng, vươn tay nhấc nó lên, run giọng nói: “Ngươi...... Làm sao ngươi biết?”Tiểu hồ ly bị hắn nắm cái đuôi, tức giận đến oa oa kêu to: “Này, uy, ta là hồ ly thượng tiên đó, sao có thể để ngươi nắm đuôi như thế? Buông tay! Mau buông tay! Bằng không ta cắn ngươi!”Phượng Thiên Vũ rốt cục đem thân thể của nó cuốn lại đây, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt tiểu hồ ly: “Nói mau, làm sao ngươi biết? Hay là, ngươi biết nàng ở nơi nào?”Tiểu hồ ly hừ một tiếng: “Có cái gì là ta không biết chứ? Ngươi đừng quên, ta cùng nàng có đặt khế ước, nàng nếu có nguy hiểm ta đương nhiên có thể cảm ứng được.”Đúng vậy, hắn làm sao có thể quên mất điểm này?! Đôi mắt Phượng Thiên Vũ giống như biển rộng nháy mắt b*n r* hào quang, thiếu chút nữa lại túm lấy lông hồ ly của nó: “Vậy nàng ở nơi nào? Ngươi có thể cảm ứng được không?”Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Trừ phi nàng gặp tuyệt đại nguy hiểm, bằng không ta không cảm ứng được. Dù sao nàng không chết là chắc chắn. Hừ, xú nha đầu, muốn chạy trốn lại dám không mang theo ta, ta tức giận!”“Bẩm báo Vương gia, bắt được một người khả nghi!” Một người thị vệ bỗng nhiên chạy tới bẩm báo.Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng nhướng cao mày: “Dẫn tới!”Đó là một người thôn dân bình thường, nhưng huyệt Thái Dương của hắn ngắn, trong hai tròng mắt tinh quang b*n r* bốn phía, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là một người luyện võ, hơn nữa người này nhìn qua thậm chí có chút nhìn quen mắt......Phượng Thiên Vũ trí nhớ siêu cường, suy nghĩ một chút liền nhận ra người kia được: “Ngươi không phải hộ vệ của Anh Lạc công chúa sao? Tới nơi này làm gì?