“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 429: Cho dù đem ta giết, cũng không thể để hắn xông vào
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt đứng phía sau tấm bình phong lục sắc, hai tay kết ấn, hơi có chút phát run.Vu thuật của nàng là Cổ Nhược dạy, nhưng dù sao thời gian tu luyện ngắn ngủi, mà nội lực của nàng cũng không sâu, cho nên này hơn mười cây thương đâm lên, nàng vẫn là phải hết sức cố hết sức.Song phương giằng co lẫn nhau thời gian khoảng một ly trà, trán Long Phù Nguyệt mồ hôi đã ướt đẫm. Tay duy trì tấm lá chắn kia cũng hơi có chút run rẩy.Trình Diệu Vân vừa thấy cái chắn kia có chút buông lỏng, trong lòng vui vẻ, vung tay lên, có bốn binh lính đem Đại Khảm Đao của hắn mang tới.Hắn quơ lấy thanh trường đao to lớn, lạnh lùng cười: “Chỉ hạng tép riu, cũng đòi tỏa ánh sáng! Mở cho ta!”Một đao hướng tới bình phong lục sắc bổ xuống.Hắn công phu tuyệt luân, rất có khí thế dũng mãnh của Trương Phi thời Tam quốc.Một đao này đi xuống. Khí thế mạnh mẽ.Long Phù Nguyệt ứng phó những tên lính kia vốn đã cố hết sức, làm sao có thể ngăn cản được một đao này của hắn.Chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng vang thật lớn, hai cánh tay Long Phù Nguyệt nhất thời tê dại, thân thể giống như con diều bay ra ngoài.Tát một tiếng va chạm ở trên tường.Nàng chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời, wow một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.Uể oải trên mặt đất, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, gần như không đứng dậy nổi.Trình Diệu Vân hừ mũi một tiếng: “Đây là Vu thuật mà Vạn tuế gia coi trọng đây sao? Hừ, chảng qua chỉ là một ít thủ thuật che mắt mà thôi!”Nhấc chân liền hướng trong tĩnh thất xông vào.Long Phù Nguyệt khẩn trương, vội vã đứng lên, cắn răng một cái, liều mạng: “Này, cho dù đem ta giết, cũng không thể để hắn xông vào!”Bàn tay vỗ trên cánh tay bên trái, tiểu thanh xà phóng ra như tia chớp, hướng về Trình Diệu Vân liền xông đến.Trình Diệu Vân nhìn qua tuy rằng thô lỗ, nhưng trong thô lỗ cũng có cẩn thận, đương nhiên thấy được sát khí chợt lóe lên trong mắt Long Phù Nguyệt.Trong lòng đã sớm đề phòng.Trước mắt chợt lóe lên một luồng ánh sang xanh, hắn đã biết rằng không ổn, thân mình mạnh mẽ né sang một bên, tiểu thanh xà bay lướt qua gò má của hắn.Hắn còn chưa kịp buông lỏng một hơi, thân mình tiểu thanh xà trên không trung biến chuyển một cái, lại hướng về phía trước ngực của hắn bay tới.Thân mình nó quay lại như điện, làm cho Trình Diệu vân có chút luống cuống tay chân. Không có thì giờ ứng phó.
Long Phù Nguyệt đứng phía sau tấm bình phong lục sắc, hai tay kết ấn, hơi có chút phát run.
Vu thuật của nàng là Cổ Nhược dạy, nhưng dù sao thời gian tu luyện ngắn ngủi, mà nội lực của nàng cũng không sâu, cho nên này hơn mười cây thương đâm lên, nàng vẫn là phải hết sức cố hết sức.
Song phương giằng co lẫn nhau thời gian khoảng một ly trà, trán Long Phù Nguyệt mồ hôi đã ướt đẫm. Tay duy trì tấm lá chắn kia cũng hơi có chút run rẩy.
Trình Diệu Vân vừa thấy cái chắn kia có chút buông lỏng, trong lòng vui vẻ, vung tay lên, có bốn binh lính đem Đại Khảm Đao của hắn mang tới.
Hắn quơ lấy thanh trường đao to lớn, lạnh lùng cười: “Chỉ hạng tép riu, cũng đòi tỏa ánh sáng! Mở cho ta!”
Một đao hướng tới bình phong lục sắc bổ xuống.
Hắn công phu tuyệt luân, rất có khí thế dũng mãnh của Trương Phi thời Tam quốc.
Một đao này đi xuống. Khí thế mạnh mẽ.
Long Phù Nguyệt ứng phó những tên lính kia vốn đã cố hết sức, làm sao có thể ngăn cản được một đao này của hắn.
Chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng vang thật lớn, hai cánh tay Long Phù Nguyệt nhất thời tê dại, thân thể giống như con diều bay ra ngoài.
Tát một tiếng va chạm ở trên tường.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời, wow một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Uể oải trên mặt đất, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, gần như không đứng dậy nổi.
Trình Diệu Vân hừ mũi một tiếng: “Đây là Vu thuật mà Vạn tuế gia coi trọng đây sao? Hừ, chảng qua chỉ là một ít thủ thuật che mắt mà thôi!”
Nhấc chân liền hướng trong tĩnh thất xông vào.
Long Phù Nguyệt khẩn trương, vội vã đứng lên, cắn răng một cái, liều mạng: “Này, cho dù đem ta giết, cũng không thể để hắn xông vào!”
Bàn tay vỗ trên cánh tay bên trái, tiểu thanh xà phóng ra như tia chớp, hướng về Trình Diệu Vân liền xông đến.
Trình Diệu Vân nhìn qua tuy rằng thô lỗ, nhưng trong thô lỗ cũng có cẩn thận, đương nhiên thấy được sát khí chợt lóe lên trong mắt Long Phù Nguyệt.
Trong lòng đã sớm đề phòng.
Trước mắt chợt lóe lên một luồng ánh sang xanh, hắn đã biết rằng không ổn, thân mình mạnh mẽ né sang một bên, tiểu thanh xà bay lướt qua gò má của hắn.
Hắn còn chưa kịp buông lỏng một hơi, thân mình tiểu thanh xà trên không trung biến chuyển một cái, lại hướng về phía trước ngực của hắn bay tới.
Thân mình nó quay lại như điện, làm cho Trình Diệu vân có chút luống cuống tay chân. Không có thì giờ ứng phó.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt đứng phía sau tấm bình phong lục sắc, hai tay kết ấn, hơi có chút phát run.Vu thuật của nàng là Cổ Nhược dạy, nhưng dù sao thời gian tu luyện ngắn ngủi, mà nội lực của nàng cũng không sâu, cho nên này hơn mười cây thương đâm lên, nàng vẫn là phải hết sức cố hết sức.Song phương giằng co lẫn nhau thời gian khoảng một ly trà, trán Long Phù Nguyệt mồ hôi đã ướt đẫm. Tay duy trì tấm lá chắn kia cũng hơi có chút run rẩy.Trình Diệu Vân vừa thấy cái chắn kia có chút buông lỏng, trong lòng vui vẻ, vung tay lên, có bốn binh lính đem Đại Khảm Đao của hắn mang tới.Hắn quơ lấy thanh trường đao to lớn, lạnh lùng cười: “Chỉ hạng tép riu, cũng đòi tỏa ánh sáng! Mở cho ta!”Một đao hướng tới bình phong lục sắc bổ xuống.Hắn công phu tuyệt luân, rất có khí thế dũng mãnh của Trương Phi thời Tam quốc.Một đao này đi xuống. Khí thế mạnh mẽ.Long Phù Nguyệt ứng phó những tên lính kia vốn đã cố hết sức, làm sao có thể ngăn cản được một đao này của hắn.Chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng vang thật lớn, hai cánh tay Long Phù Nguyệt nhất thời tê dại, thân thể giống như con diều bay ra ngoài.Tát một tiếng va chạm ở trên tường.Nàng chỉ cảm thấy trước mắt sao bay đầy trời, wow một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.Uể oải trên mặt đất, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, gần như không đứng dậy nổi.Trình Diệu Vân hừ mũi một tiếng: “Đây là Vu thuật mà Vạn tuế gia coi trọng đây sao? Hừ, chảng qua chỉ là một ít thủ thuật che mắt mà thôi!”Nhấc chân liền hướng trong tĩnh thất xông vào.Long Phù Nguyệt khẩn trương, vội vã đứng lên, cắn răng một cái, liều mạng: “Này, cho dù đem ta giết, cũng không thể để hắn xông vào!”Bàn tay vỗ trên cánh tay bên trái, tiểu thanh xà phóng ra như tia chớp, hướng về Trình Diệu Vân liền xông đến.Trình Diệu Vân nhìn qua tuy rằng thô lỗ, nhưng trong thô lỗ cũng có cẩn thận, đương nhiên thấy được sát khí chợt lóe lên trong mắt Long Phù Nguyệt.Trong lòng đã sớm đề phòng.Trước mắt chợt lóe lên một luồng ánh sang xanh, hắn đã biết rằng không ổn, thân mình mạnh mẽ né sang một bên, tiểu thanh xà bay lướt qua gò má của hắn.Hắn còn chưa kịp buông lỏng một hơi, thân mình tiểu thanh xà trên không trung biến chuyển một cái, lại hướng về phía trước ngực của hắn bay tới.Thân mình nó quay lại như điện, làm cho Trình Diệu vân có chút luống cuống tay chân. Không có thì giờ ứng phó.