Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 430: Ôm ấp lạnh như băng thấu xương

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn có thể chống đỡ được tiểu thanh xà công kích, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nàng ngẩn người.Tiểu thanh xà tuy rằng quấn lấy Trình Diệu Vân, nhưng binh lính vẫn mãnh liệt xông vào bên trong.Long Phù Nguyệt lúc này đã bị nội thương không nhẹ, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, huyết tinh ngọt khí thẳng hướng đi lên. Nàng miễn cưỡng ngăn chận, ngón tay huy động, một đạo bình phong lục sắc lại đã xuất hiện ngay lúc đó, nhưng mà bình phong lần này nhìn qua yếu ớt hơn rất nhiều.Những binh lính kia đã có kinh nghiệm, lúc này liền phát một tiếng kêu, huy động các loại binh khí đâm vào đó.Đâm vào tấm bình phong run run không ngớt.Long Phù Nguyệt cũng nhịn không được nữa, một ngụm máu tươi lại phun tới, phun vào trên bình phong lục sắc trước mặt, ngón tay phát run, sắc mặt tái nhợt, lại còn đang liều chết ngăn cản.Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: quyết không thể để cho những người này xông vào tĩnh thất, tuyệt đối không!Phanh, đạo bình phong này lại một lần bị bọn họ đâm rách.Long Phù Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt sao chim nhỏ bay loạn, thấy không rõ bất kỳ vật gì.Nàng lại muốn nhảy dựng lên, nhưng trên người mềm nhũn, không một chút khí lực.Nàng sắp gặp tai ương, trước mắt mơ mơ hồ hồ, hình như có bóng trắng chợt lóe, một người đã đem nàng bế lên.Vòng tay ôm ấp lạnh như băng thấu xương, lại quen thuộc nói không nên lời.Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng vui mừng: “Đại sư huynh! Huynh rốt cục đi ra......”Một câu chưa nói xong, một ngụm máu tươi lại phun tới.Bên tai có người khẽ thở dài một cái: “Nha đầu ngốc, tại sao muội phải khổ bán mạng như vậy.”Một luồng khí lạnh như băng từ phía sau lưng nàng dũng mãnh vào. Chạy khắp tứ chi trong cơ thể của nàng, đem huyết khí tán loạn trong cơ thể nàng chậm rãi đè ép trở về......Ước chừng thời gian qua nửa ly trà nhỏ, luồng khí tức lạnh như băng này rốt cục biến mất.Long Phù Nguyệt lại mở to mắt, cuối cùng có thể thấy rõ được mọi thứ. Trước mắt chứng kiến làm cho nàng lắp bắp kinh hãi.Hơn mười binh lính kia giống như bị giam vào một bong bong nước lớn trong suốt, ở bên trong tả xung hữu đột, nhưng không thể thoát ra.Mà Trình Diệu Vân vẫn đang bị tiểu thanh xà quấn lấy, trên trán đã hơi toát mồ hôi, mặc dù tiểu thanh xà cắn không được hắn, nhưng hắn cũng không làm gì được tiểu thanh xà, cuộc chiến đấu hiện trong trạng thái giằng co.

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn có thể chống đỡ được tiểu thanh xà công kích, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nàng ngẩn người.

Tiểu thanh xà tuy rằng quấn lấy Trình Diệu Vân, nhưng binh lính vẫn mãnh liệt xông vào bên trong.

Long Phù Nguyệt lúc này đã bị nội thương không nhẹ, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, huyết tinh ngọt khí thẳng hướng đi lên. Nàng miễn cưỡng ngăn chận, ngón tay huy động, một đạo bình phong lục sắc lại đã xuất hiện ngay lúc đó, nhưng mà bình phong lần này nhìn qua yếu ớt hơn rất nhiều.

Những binh lính kia đã có kinh nghiệm, lúc này liền phát một tiếng kêu, huy động các loại binh khí đâm vào đó.

Đâm vào tấm bình phong run run không ngớt.

Long Phù Nguyệt cũng nhịn không được nữa, một ngụm máu tươi lại phun tới, phun vào trên bình phong lục sắc trước mặt, ngón tay phát run, sắc mặt tái nhợt, lại còn đang liều chết ngăn cản.

Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: quyết không thể để cho những người này xông vào tĩnh thất, tuyệt đối không!

Phanh, đạo bình phong này lại một lần bị bọn họ đâm rách.

Long Phù Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt sao chim nhỏ bay loạn, thấy không rõ bất kỳ vật gì.

Nàng lại muốn nhảy dựng lên, nhưng trên người mềm nhũn, không một chút khí lực.

Nàng sắp gặp tai ương, trước mắt mơ mơ hồ hồ, hình như có bóng trắng chợt lóe, một người đã đem nàng bế lên.

Vòng tay ôm ấp lạnh như băng thấu xương, lại quen thuộc nói không nên lời.

Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng vui mừng: “Đại sư huynh! Huynh rốt cục đi ra......”

Một câu chưa nói xong, một ngụm máu tươi lại phun tới.

Bên tai có người khẽ thở dài một cái: “Nha đầu ngốc, tại sao muội phải khổ bán mạng như vậy.”

Một luồng khí lạnh như băng từ phía sau lưng nàng dũng mãnh vào. Chạy khắp tứ chi trong cơ thể của nàng, đem huyết khí tán loạn trong cơ thể nàng chậm rãi đè ép trở về......

Ước chừng thời gian qua nửa ly trà nhỏ, luồng khí tức lạnh như băng này rốt cục biến mất.

Long Phù Nguyệt lại mở to mắt, cuối cùng có thể thấy rõ được mọi thứ. Trước mắt chứng kiến làm cho nàng lắp bắp kinh hãi.

Hơn mười binh lính kia giống như bị giam vào một bong bong nước lớn trong suốt, ở bên trong tả xung hữu đột, nhưng không thể thoát ra.

Mà Trình Diệu Vân vẫn đang bị tiểu thanh xà quấn lấy, trên trán đã hơi toát mồ hôi, mặc dù tiểu thanh xà cắn không được hắn, nhưng hắn cũng không làm gì được tiểu thanh xà, cuộc chiến đấu hiện trong trạng thái giằng co.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn có thể chống đỡ được tiểu thanh xà công kích, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nàng ngẩn người.Tiểu thanh xà tuy rằng quấn lấy Trình Diệu Vân, nhưng binh lính vẫn mãnh liệt xông vào bên trong.Long Phù Nguyệt lúc này đã bị nội thương không nhẹ, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, huyết tinh ngọt khí thẳng hướng đi lên. Nàng miễn cưỡng ngăn chận, ngón tay huy động, một đạo bình phong lục sắc lại đã xuất hiện ngay lúc đó, nhưng mà bình phong lần này nhìn qua yếu ớt hơn rất nhiều.Những binh lính kia đã có kinh nghiệm, lúc này liền phát một tiếng kêu, huy động các loại binh khí đâm vào đó.Đâm vào tấm bình phong run run không ngớt.Long Phù Nguyệt cũng nhịn không được nữa, một ngụm máu tươi lại phun tới, phun vào trên bình phong lục sắc trước mặt, ngón tay phát run, sắc mặt tái nhợt, lại còn đang liều chết ngăn cản.Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: quyết không thể để cho những người này xông vào tĩnh thất, tuyệt đối không!Phanh, đạo bình phong này lại một lần bị bọn họ đâm rách.Long Phù Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt sao chim nhỏ bay loạn, thấy không rõ bất kỳ vật gì.Nàng lại muốn nhảy dựng lên, nhưng trên người mềm nhũn, không một chút khí lực.Nàng sắp gặp tai ương, trước mắt mơ mơ hồ hồ, hình như có bóng trắng chợt lóe, một người đã đem nàng bế lên.Vòng tay ôm ấp lạnh như băng thấu xương, lại quen thuộc nói không nên lời.Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng vui mừng: “Đại sư huynh! Huynh rốt cục đi ra......”Một câu chưa nói xong, một ngụm máu tươi lại phun tới.Bên tai có người khẽ thở dài một cái: “Nha đầu ngốc, tại sao muội phải khổ bán mạng như vậy.”Một luồng khí lạnh như băng từ phía sau lưng nàng dũng mãnh vào. Chạy khắp tứ chi trong cơ thể của nàng, đem huyết khí tán loạn trong cơ thể nàng chậm rãi đè ép trở về......Ước chừng thời gian qua nửa ly trà nhỏ, luồng khí tức lạnh như băng này rốt cục biến mất.Long Phù Nguyệt lại mở to mắt, cuối cùng có thể thấy rõ được mọi thứ. Trước mắt chứng kiến làm cho nàng lắp bắp kinh hãi.Hơn mười binh lính kia giống như bị giam vào một bong bong nước lớn trong suốt, ở bên trong tả xung hữu đột, nhưng không thể thoát ra.Mà Trình Diệu Vân vẫn đang bị tiểu thanh xà quấn lấy, trên trán đã hơi toát mồ hôi, mặc dù tiểu thanh xà cắn không được hắn, nhưng hắn cũng không làm gì được tiểu thanh xà, cuộc chiến đấu hiện trong trạng thái giằng co.

Chương 430: Ôm ấp lạnh như băng thấu xương