“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 539: Hai chân của nàng may mắn vẫn còn hiện hữu ở đây, không có. . .
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trấn tĩnh như hắn, đụng phải chuyện liên quan đến Long Phù Nguyệt, hắn lại luôn luôn thiếu kiên nhẫn, lại muốn nhào qua.Cổ Nhược nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Không nên kinh hoảng, Phù Nguyệt không có sao, canh giờ đến, nàng tự nhiên sẽ xuống."Con đại Ô Quy kia thật vất vả mới đem thân thể lộn ngược lại, thấy Long Phù Nguyệt giống như ngồi đài hoa sen, nhất thời ngây người.Sợ run chốc lát, bất chợt móng vung trước, cả thân thể bò lổm ngổm xuống: "Thánh nữ! Thật sự là Thánh nữ tới!"Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, trong mắt Cổ Nhược lóe lên hiểu rõ, Phượng Thiên Vũ lại kinh hoàng đứng ở đó, nhất thời không biết nên vui hay buồn.Thì ra là hắn không cẩn thận —— Cho nên cưới một vị Thánh nữ......Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly cũng hoàn toàn ngây người.Tiểu hồ ly nhìn Long Phù Nguyệt một chút, cẩn thận hỏi: "Thánh nữ? Thánh nữ gì thế?"Cổ Nhược khẽ thở ra một hơi: "Là Thánh nữ tộc Nuwa......"Tiểu hồ ly ngẩn ngơ, đôi tròng mắt xanh sang vì quá vui vẻ mà híp lại thành một đường "Ha ha ha, thì ra chủ nhân của Hoa Giao Long ta là một vị Thánh nữ!"Nhìn tỷ tỷ một cái: "Lão tỷ của ta, lần này ngươi sẽ không nói ta cùng người ký kết khế ước lung tung chứ? Chủ nhân của ta là Thánh nữ đó."Thời gian khoảng chừng thắp một nén nhang, ánh sáng trên đài sen cũng dần dần tiêu tán, những cánh hoa trùng trùng lớp lớp kia cũng chậm chậm co rúc trở về.Long Phù Nguyệt giống như mới vừa tỉnh mộng, từ từ mở mắt, nàng hơi nhăn mày, trong đầu như có vô số mảnh vụn đang lóe lên, tim cũng có chút buồn buồn đau......Phượng Thiên Vũ nhảy một cái vọt tới, tay thử s* s**ng bàn tay Long Phù Nguyệt đang đặt ở trên đầu gối, âm ấm, ấm áp......Trong lòng hắn mừng rỡ, vươn tay ôm nàng xuống, sờ sờ đầu của nàng, lại sờ sờ tay chân của nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng không sao chớ?"Long Phù Nguyệt mở to hai con mắt, tựa hồ không biết chuyện gì xảy ra, mờ mịt nhìn hắn một cái, chợt giống như nhớ tới cái gì, cuống quít kiểm tra trên người mình.Ngất, mới vừa rồi nàng cảm thấy hai chân biến thành cái đuôi, không phải là thật chứ?!Thật may là, thật may là, hai chân của nàng vẫn còn ở đây, không thay đổi thành cái đuôi...........................
Trấn tĩnh như hắn, đụng phải chuyện liên quan đến Long Phù Nguyệt, hắn lại luôn luôn thiếu kiên nhẫn, lại muốn nhào qua.
Cổ Nhược nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Không nên kinh hoảng, Phù Nguyệt không có sao, canh giờ đến, nàng tự nhiên sẽ xuống."
Con đại Ô Quy kia thật vất vả mới đem thân thể lộn ngược lại, thấy Long Phù Nguyệt giống như ngồi đài hoa sen, nhất thời ngây người.
Sợ run chốc lát, bất chợt móng vung trước, cả thân thể bò lổm ngổm xuống: "Thánh nữ! Thật sự là Thánh nữ tới!"
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, trong mắt Cổ Nhược lóe lên hiểu rõ, Phượng Thiên Vũ lại kinh hoàng đứng ở đó, nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Thì ra là hắn không cẩn thận —— Cho nên cưới một vị Thánh nữ......
Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly cũng hoàn toàn ngây người.
Tiểu hồ ly nhìn Long Phù Nguyệt một chút, cẩn thận hỏi: "Thánh nữ? Thánh nữ gì thế?"
Cổ Nhược khẽ thở ra một hơi: "Là Thánh nữ tộc Nuwa......"
Tiểu hồ ly ngẩn ngơ, đôi tròng mắt xanh sang vì quá vui vẻ mà híp lại thành một đường "Ha ha ha, thì ra chủ nhân của Hoa Giao Long ta là một vị Thánh nữ!"
Nhìn tỷ tỷ một cái: "Lão tỷ của ta, lần này ngươi sẽ không nói ta cùng người ký kết khế ước lung tung chứ? Chủ nhân của ta là Thánh nữ đó."
Thời gian khoảng chừng thắp một nén nhang, ánh sáng trên đài sen cũng dần dần tiêu tán, những cánh hoa trùng trùng lớp lớp kia cũng chậm chậm co rúc trở về.
Long Phù Nguyệt giống như mới vừa tỉnh mộng, từ từ mở mắt, nàng hơi nhăn mày, trong đầu như có vô số mảnh vụn đang lóe lên, tim cũng có chút buồn buồn đau......
Phượng Thiên Vũ nhảy một cái vọt tới, tay thử s* s**ng bàn tay Long Phù Nguyệt đang đặt ở trên đầu gối, âm ấm, ấm áp......
Trong lòng hắn mừng rỡ, vươn tay ôm nàng xuống, sờ sờ đầu của nàng, lại sờ sờ tay chân của nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng không sao chớ?"
Long Phù Nguyệt mở to hai con mắt, tựa hồ không biết chuyện gì xảy ra, mờ mịt nhìn hắn một cái, chợt giống như nhớ tới cái gì, cuống quít kiểm tra trên người mình.
Ngất, mới vừa rồi nàng cảm thấy hai chân biến thành cái đuôi, không phải là thật chứ?!
Thật may là, thật may là, hai chân của nàng vẫn còn ở đây, không thay đổi thành cái đuôi......
.....................
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trấn tĩnh như hắn, đụng phải chuyện liên quan đến Long Phù Nguyệt, hắn lại luôn luôn thiếu kiên nhẫn, lại muốn nhào qua.Cổ Nhược nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Không nên kinh hoảng, Phù Nguyệt không có sao, canh giờ đến, nàng tự nhiên sẽ xuống."Con đại Ô Quy kia thật vất vả mới đem thân thể lộn ngược lại, thấy Long Phù Nguyệt giống như ngồi đài hoa sen, nhất thời ngây người.Sợ run chốc lát, bất chợt móng vung trước, cả thân thể bò lổm ngổm xuống: "Thánh nữ! Thật sự là Thánh nữ tới!"Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, trong mắt Cổ Nhược lóe lên hiểu rõ, Phượng Thiên Vũ lại kinh hoàng đứng ở đó, nhất thời không biết nên vui hay buồn.Thì ra là hắn không cẩn thận —— Cho nên cưới một vị Thánh nữ......Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly cũng hoàn toàn ngây người.Tiểu hồ ly nhìn Long Phù Nguyệt một chút, cẩn thận hỏi: "Thánh nữ? Thánh nữ gì thế?"Cổ Nhược khẽ thở ra một hơi: "Là Thánh nữ tộc Nuwa......"Tiểu hồ ly ngẩn ngơ, đôi tròng mắt xanh sang vì quá vui vẻ mà híp lại thành một đường "Ha ha ha, thì ra chủ nhân của Hoa Giao Long ta là một vị Thánh nữ!"Nhìn tỷ tỷ một cái: "Lão tỷ của ta, lần này ngươi sẽ không nói ta cùng người ký kết khế ước lung tung chứ? Chủ nhân của ta là Thánh nữ đó."Thời gian khoảng chừng thắp một nén nhang, ánh sáng trên đài sen cũng dần dần tiêu tán, những cánh hoa trùng trùng lớp lớp kia cũng chậm chậm co rúc trở về.Long Phù Nguyệt giống như mới vừa tỉnh mộng, từ từ mở mắt, nàng hơi nhăn mày, trong đầu như có vô số mảnh vụn đang lóe lên, tim cũng có chút buồn buồn đau......Phượng Thiên Vũ nhảy một cái vọt tới, tay thử s* s**ng bàn tay Long Phù Nguyệt đang đặt ở trên đầu gối, âm ấm, ấm áp......Trong lòng hắn mừng rỡ, vươn tay ôm nàng xuống, sờ sờ đầu của nàng, lại sờ sờ tay chân của nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng không sao chớ?"Long Phù Nguyệt mở to hai con mắt, tựa hồ không biết chuyện gì xảy ra, mờ mịt nhìn hắn một cái, chợt giống như nhớ tới cái gì, cuống quít kiểm tra trên người mình.Ngất, mới vừa rồi nàng cảm thấy hai chân biến thành cái đuôi, không phải là thật chứ?!Thật may là, thật may là, hai chân của nàng vẫn còn ở đây, không thay đổi thành cái đuôi...........................