Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 662: Theo đuôi

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng vội vàng đi về hướng cửa phòng, không ngờ vừa mới mở cửa ra, đã bị một đạo bạch quang đánh vào người.Nàng A một tiếng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước.Chỉ cảm thấy cánh tay như bị lửa đốt, giống như bị phỏng nước nóng, cực kì đau đớn.Lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài, nhưng không hề thấy vật kì quái nào a.Chỉ có ánh mặt trời chiếu vào.Trong nội tâm nàng cả kinh, hay là, ta hiện tại giống ma quỷ đều sợ ánh sáng?Nàng lại thử đem một ngón tay run run vươn ra.Lại một đạo ánh nắng chiếu lên, ngón tay nàng như là bị thiêu đốt đau đớn toàn tâm.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại.Trời ơi, nàng hiện tại biến thành dạng quái vật gì rồi?Thật không ngờ lại sợ nắng!Cùng cương thi trên TV thì có gì khác nhau chứ?Đây không phải đại biểu cho nàng ban ngày không thể đi ra ngoài à?Long Phù Nguyệt gần như muốn khóc.Nàng đành phải trốn trong một góc phòng mà ánh mặt trời không chiếu tới, sợ run nửa ngày.Trong lúc vô ý, nàng giơ cánh tay lên nhìn, lại thấy màu sắc của thi ban lại đậm hơn một chút, từng cơn lạnh thấu xương tràn ra.Mà vừa rồi chỗ bị ánh nắng mặt trời tổn thương, màu sắc giống như bị cháy đen, giống như còn có mùi khét, đau đớn không thôi.Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, ô ô ô ô, xong rồi, xem ra nàng sắp sửa rữa nát rồi.Cảm giác trơ mắt nhìn mình hư thối thực quá kh*ng b*, Long Phù Nguyệt ôm chặt đầu, co rúc ở một góc: “ Hoa đại ca tại sao vẫn còn chưa trở về?”Long Phù Nguyệt ở trong này vô cùng sợ hãi, Hoa Bão Nguyệt lại giống như mất tích, hoàn toàn không xuất hiện.Nhưng cũng may, không biết là vì thi ban hay vì ở trong không gian này mà ban ngày không ăn cơm nàng cũng không thấy đói bụng.Thật vất vả chờ tới khi mặt trời lặn về hướng tây, nàng đang muốn đi ra ngoài nhìn một cái, cửa lại đột nhiên mở ra, Phượng Thiên Vũ bước vào.Cũng không biết vì sao, rõ ràng người này nàng quen thuộc đến cực điểm, giờ phút này mỗi cái nhăn mặt, nụ cười đều đẹp đến kinh tâm động phách, trái tim cũng theo đó mà bối rối.Biết rõ không thể tới gần hắn, nhưng nàng vẫn kìm lòng không được mà bước qua, giống như cái đuôi đi theo phía sau hắn.…………………………………………………………………….

Nàng vội vàng đi về hướng cửa phòng, không ngờ vừa mới mở cửa ra, đã bị một đạo bạch quang đánh vào người.

Nàng A một tiếng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước.

Chỉ cảm thấy cánh tay như bị lửa đốt, giống như bị phỏng nước nóng, cực kì đau đớn.

Lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài, nhưng không hề thấy vật kì quái nào a.

Chỉ có ánh mặt trời chiếu vào.

Trong nội tâm nàng cả kinh, hay là, ta hiện tại giống ma quỷ đều sợ ánh sáng?

Nàng lại thử đem một ngón tay run run vươn ra.

Lại một đạo ánh nắng chiếu lên, ngón tay nàng như là bị thiêu đốt đau đớn toàn tâm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại.

Trời ơi, nàng hiện tại biến thành dạng quái vật gì rồi?

Thật không ngờ lại sợ nắng!

Cùng cương thi trên TV thì có gì khác nhau chứ?

Đây không phải đại biểu cho nàng ban ngày không thể đi ra ngoài à?

Long Phù Nguyệt gần như muốn khóc.

Nàng đành phải trốn trong một góc phòng mà ánh mặt trời không chiếu tới, sợ run nửa ngày.

Trong lúc vô ý, nàng giơ cánh tay lên nhìn, lại thấy màu sắc của thi ban lại đậm hơn một chút, từng cơn lạnh thấu xương tràn ra.

Mà vừa rồi chỗ bị ánh nắng mặt trời tổn thương, màu sắc giống như bị cháy đen, giống như còn có mùi khét, đau đớn không thôi.

Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, ô ô ô ô, xong rồi, xem ra nàng sắp sửa rữa nát rồi.

Cảm giác trơ mắt nhìn mình hư thối thực quá kh*ng b*, Long Phù Nguyệt ôm chặt đầu, co rúc ở một góc: “ Hoa đại ca tại sao vẫn còn chưa trở về?”

Long Phù Nguyệt ở trong này vô cùng sợ hãi, Hoa Bão Nguyệt lại giống như mất tích, hoàn toàn không xuất hiện.

Nhưng cũng may, không biết là vì thi ban hay vì ở trong không gian này mà ban ngày không ăn cơm nàng cũng không thấy đói bụng.

Thật vất vả chờ tới khi mặt trời lặn về hướng tây, nàng đang muốn đi ra ngoài nhìn một cái, cửa lại đột nhiên mở ra, Phượng Thiên Vũ bước vào.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng người này nàng quen thuộc đến cực điểm, giờ phút này mỗi cái nhăn mặt, nụ cười đều đẹp đến kinh tâm động phách, trái tim cũng theo đó mà bối rối.

Biết rõ không thể tới gần hắn, nhưng nàng vẫn kìm lòng không được mà bước qua, giống như cái đuôi đi theo phía sau hắn.

…………………………………………………………………….

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng vội vàng đi về hướng cửa phòng, không ngờ vừa mới mở cửa ra, đã bị một đạo bạch quang đánh vào người.Nàng A một tiếng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước.Chỉ cảm thấy cánh tay như bị lửa đốt, giống như bị phỏng nước nóng, cực kì đau đớn.Lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài, nhưng không hề thấy vật kì quái nào a.Chỉ có ánh mặt trời chiếu vào.Trong nội tâm nàng cả kinh, hay là, ta hiện tại giống ma quỷ đều sợ ánh sáng?Nàng lại thử đem một ngón tay run run vươn ra.Lại một đạo ánh nắng chiếu lên, ngón tay nàng như là bị thiêu đốt đau đớn toàn tâm.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại.Trời ơi, nàng hiện tại biến thành dạng quái vật gì rồi?Thật không ngờ lại sợ nắng!Cùng cương thi trên TV thì có gì khác nhau chứ?Đây không phải đại biểu cho nàng ban ngày không thể đi ra ngoài à?Long Phù Nguyệt gần như muốn khóc.Nàng đành phải trốn trong một góc phòng mà ánh mặt trời không chiếu tới, sợ run nửa ngày.Trong lúc vô ý, nàng giơ cánh tay lên nhìn, lại thấy màu sắc của thi ban lại đậm hơn một chút, từng cơn lạnh thấu xương tràn ra.Mà vừa rồi chỗ bị ánh nắng mặt trời tổn thương, màu sắc giống như bị cháy đen, giống như còn có mùi khét, đau đớn không thôi.Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, ô ô ô ô, xong rồi, xem ra nàng sắp sửa rữa nát rồi.Cảm giác trơ mắt nhìn mình hư thối thực quá kh*ng b*, Long Phù Nguyệt ôm chặt đầu, co rúc ở một góc: “ Hoa đại ca tại sao vẫn còn chưa trở về?”Long Phù Nguyệt ở trong này vô cùng sợ hãi, Hoa Bão Nguyệt lại giống như mất tích, hoàn toàn không xuất hiện.Nhưng cũng may, không biết là vì thi ban hay vì ở trong không gian này mà ban ngày không ăn cơm nàng cũng không thấy đói bụng.Thật vất vả chờ tới khi mặt trời lặn về hướng tây, nàng đang muốn đi ra ngoài nhìn một cái, cửa lại đột nhiên mở ra, Phượng Thiên Vũ bước vào.Cũng không biết vì sao, rõ ràng người này nàng quen thuộc đến cực điểm, giờ phút này mỗi cái nhăn mặt, nụ cười đều đẹp đến kinh tâm động phách, trái tim cũng theo đó mà bối rối.Biết rõ không thể tới gần hắn, nhưng nàng vẫn kìm lòng không được mà bước qua, giống như cái đuôi đi theo phía sau hắn.…………………………………………………………………….

Chương 662: Theo đuôi