Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 663: Lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn không ít…

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ giờ phút này thật ra vô cùng thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, gần như không có biểu tình gì.Hắn ngồi phía sau thư án, thất thần một hồi liền lấy ra một quyển bản đồ, nhẹ nhàng xem xét.Long Phù Nguyệt đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn vào quyển bản đồ, chỉ thấy một đống chữ như gà bới dường như đang miêu tả cái gì đó.Nàng xưa nay đối với mấy thứ này vốn không có hứng thú.Nhìn một hồi, đại khái hình như là cách bố trí của một tòa thành.Những cái khác nàng nhìn cũng không hiểu.Nàng xem vài lần đầu ẩn ẩn có chút đau.Đơn giản dời đi ánh mắt, nhìn người đang xem bản đồ.Nhìn gò má hắn đến xuất thần, E hèm, lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn không ít…….Ánh mắt nàng đang si mê, chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, một thanh âm cao giọng nói: “Trương Vân Long cầu kiến Vương Gia.”Phượng Thiên Vũ gật đầu: “Vào đi!”Trương Vân Long bước nhanh đến.Long Phù Nguyệt cùng vị tướng quân Trương Vân Long này cũng coi như từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ.Hơn hai năm không gặp, trên mặt vị Trương tướng quân này có them mấy phần kiên nghị cùng bình tĩnh. Mặc dù cụt một tay, nhưng khí thế trên người không hề suy giảm.Hắn cẩn thận thi lễ: “Tham kiến Vương Gia.”Phượng Thiên Vũ khoát tay, ý bảo hắn không cần đa lễ, ấm giọng hỏi: “Bố trí thế nào?”Nét mặt của Trương Vân Long tựa hồ có chút hưng phấn, cười nhẹ một tiếng: “Dựa theo Vương Gia phân phó, tất cả đều đã bố trí ổn thỏa.”Phượng Thiên Vũ đem bản đồ giao cho Trương Vân Long, thản nhiên nói: “Tốt, phía trên này bổn vương lại tăng thêm một ít thiết bị. Ngươi đi bố trí đi, phải hết sức cẩn thận. Nhớ rõ, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể tổn hại tánh mạng của hắn.”Trương Vân Long gật đầu thật mạnh: “Mạt tướng sẽ cẩn thận, Vương Gia còn điều gì phân phó?”Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: “Bổn Vương cho các ngươi đi điều tra hai người đã có tin tức chưa?”Trương Vân Long cúi đầu: “Mạt tướng vô năng, lục soát khắp toàn thành, hoàn toàn không tra ra tung tích hai người kia.”Thần sắc Phượng Thiên Vũ hơi có chút ảm đạm, giống như đã biết trước, khoát tay áo: “Tốt, ngươi đi đi.”Trương Vân Long nhất thời khom người lui ra.

Phượng Thiên Vũ giờ phút này thật ra vô cùng thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, gần như không có biểu tình gì.

Hắn ngồi phía sau thư án, thất thần một hồi liền lấy ra một quyển bản đồ, nhẹ nhàng xem xét.

Long Phù Nguyệt đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn vào quyển bản đồ, chỉ thấy một đống chữ như gà bới dường như đang miêu tả cái gì đó.

Nàng xưa nay đối với mấy thứ này vốn không có hứng thú.

Nhìn một hồi, đại khái hình như là cách bố trí của một tòa thành.

Những cái khác nàng nhìn cũng không hiểu.

Nàng xem vài lần đầu ẩn ẩn có chút đau.

Đơn giản dời đi ánh mắt, nhìn người đang xem bản đồ.

Nhìn gò má hắn đến xuất thần, E hèm, lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn không ít…….

Ánh mắt nàng đang si mê, chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, một thanh âm cao giọng nói: “Trương Vân Long cầu kiến Vương Gia.”

Phượng Thiên Vũ gật đầu: “Vào đi!”

Trương Vân Long bước nhanh đến.

Long Phù Nguyệt cùng vị tướng quân Trương Vân Long này cũng coi như từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ.

Hơn hai năm không gặp, trên mặt vị Trương tướng quân này có them mấy phần kiên nghị cùng bình tĩnh. Mặc dù cụt một tay, nhưng khí thế trên người không hề suy giảm.

Hắn cẩn thận thi lễ: “Tham kiến Vương Gia.”

Phượng Thiên Vũ khoát tay, ý bảo hắn không cần đa lễ, ấm giọng hỏi: “Bố trí thế nào?”

Nét mặt của Trương Vân Long tựa hồ có chút hưng phấn, cười nhẹ một tiếng: “Dựa theo Vương Gia phân phó, tất cả đều đã bố trí ổn thỏa.”

Phượng Thiên Vũ đem bản đồ giao cho Trương Vân Long, thản nhiên nói: “Tốt, phía trên này bổn vương lại tăng thêm một ít thiết bị. Ngươi đi bố trí đi, phải hết sức cẩn thận. Nhớ rõ, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể tổn hại tánh mạng của hắn.”

Trương Vân Long gật đầu thật mạnh: “Mạt tướng sẽ cẩn thận, Vương Gia còn điều gì phân phó?”

Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: “Bổn Vương cho các ngươi đi điều tra hai người đã có tin tức chưa?”

Trương Vân Long cúi đầu: “Mạt tướng vô năng, lục soát khắp toàn thành, hoàn toàn không tra ra tung tích hai người kia.”

Thần sắc Phượng Thiên Vũ hơi có chút ảm đạm, giống như đã biết trước, khoát tay áo: “Tốt, ngươi đi đi.”

Trương Vân Long nhất thời khom người lui ra.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ giờ phút này thật ra vô cùng thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, gần như không có biểu tình gì.Hắn ngồi phía sau thư án, thất thần một hồi liền lấy ra một quyển bản đồ, nhẹ nhàng xem xét.Long Phù Nguyệt đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn vào quyển bản đồ, chỉ thấy một đống chữ như gà bới dường như đang miêu tả cái gì đó.Nàng xưa nay đối với mấy thứ này vốn không có hứng thú.Nhìn một hồi, đại khái hình như là cách bố trí của một tòa thành.Những cái khác nàng nhìn cũng không hiểu.Nàng xem vài lần đầu ẩn ẩn có chút đau.Đơn giản dời đi ánh mắt, nhìn người đang xem bản đồ.Nhìn gò má hắn đến xuất thần, E hèm, lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn không ít…….Ánh mắt nàng đang si mê, chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, một thanh âm cao giọng nói: “Trương Vân Long cầu kiến Vương Gia.”Phượng Thiên Vũ gật đầu: “Vào đi!”Trương Vân Long bước nhanh đến.Long Phù Nguyệt cùng vị tướng quân Trương Vân Long này cũng coi như từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ.Hơn hai năm không gặp, trên mặt vị Trương tướng quân này có them mấy phần kiên nghị cùng bình tĩnh. Mặc dù cụt một tay, nhưng khí thế trên người không hề suy giảm.Hắn cẩn thận thi lễ: “Tham kiến Vương Gia.”Phượng Thiên Vũ khoát tay, ý bảo hắn không cần đa lễ, ấm giọng hỏi: “Bố trí thế nào?”Nét mặt của Trương Vân Long tựa hồ có chút hưng phấn, cười nhẹ một tiếng: “Dựa theo Vương Gia phân phó, tất cả đều đã bố trí ổn thỏa.”Phượng Thiên Vũ đem bản đồ giao cho Trương Vân Long, thản nhiên nói: “Tốt, phía trên này bổn vương lại tăng thêm một ít thiết bị. Ngươi đi bố trí đi, phải hết sức cẩn thận. Nhớ rõ, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể tổn hại tánh mạng của hắn.”Trương Vân Long gật đầu thật mạnh: “Mạt tướng sẽ cẩn thận, Vương Gia còn điều gì phân phó?”Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: “Bổn Vương cho các ngươi đi điều tra hai người đã có tin tức chưa?”Trương Vân Long cúi đầu: “Mạt tướng vô năng, lục soát khắp toàn thành, hoàn toàn không tra ra tung tích hai người kia.”Thần sắc Phượng Thiên Vũ hơi có chút ảm đạm, giống như đã biết trước, khoát tay áo: “Tốt, ngươi đi đi.”Trương Vân Long nhất thời khom người lui ra.

Chương 663: Lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn không ít…