Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 670: Bắt ba ba trong hũ

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Đúng thời khắc hắc ám nhất thì đêm lại xuống, nhưng cũng biểu thị trăng sáng sắp lên, mặt trời sắp lặn………Long Phù Nguyệt bất chấp là mình không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Nàng liều mạng chạy gấp, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, tuyệt đối không để cho hắn gặp chuyện không may.Con đường trong hoàng cung vốn rất quen thuộc với nàng, mặc dù là trong bóng đêm, nhưng nàng vẫn thạo đường như trước.Nàng vỗn dĩ có chút võ công, nhưng hiện tại thân thể này lại rách nát đến cực hạn, nàng mặc dù là liều mạng chạy, nhưng tốc độ không thể tính là nhanh được. Trên đường chạy, nàng đụng phải một vài quan viên vào triều nhưng lại không có hắn, cũng không phải hắn!Phía trước không xa chính là cửa cung, chiếc kiệu lớn màu tím trước mắt nhanh chóng rẽ vào cái cửa kia.Chiếc kiệu lớn màu tím kia chính là kiệu mà Phượng Thiên Vũ hay ngồi khi vào triều!Long Phù Nguyệt bất chấp mọi thứ, kêu to một tiếng: “Dừng lại! Mau dừng lại! Phía trước có nguy hiểm!” Vội vàng chạy như bay tới.Nhưng mà, dù nàng có kêu rất to, thì kiệu phu vẫn giả điếc giả ngơ như cũ, cứ như vậy mà rẽ vàoLong Phù Nguyệt trong lòng như có ai đánh, cũng liều mình chạy vào.Nàng vừa mới bước chân vào cửa, đã nghe thấy phía sau ‘rầm’ một cái, một tiếng động thật lớn, nàng theo bản năng nhìn lại, trong lòng liền nhảy dựng.Cửa thành đã đóng!‘Rầm!’, ‘Rầm!’, ‘Rầm!’ Lại ba tiếng động lớn nữa vang lên, ba cửa thành khác cũng lập tức đóng cửa.Phượng Thiên Vũ hoàn toàn bị vây ở trong thành!Vô số cây đuốc từ hai bên tường thành hiện lên. Rồi lại còn vô số binh lính bao vây xung quanh nữa.Vô số cung tên ở trong đêm loé ánh sáng lạnh lẽo.Nguy rồi! Lần này Đại Vũ Mao bị người ta…Long Phù Nguyệt sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kìm lòng không được liền tới gần kiệu của Phượng Thiên Vũ.Ủng thành, còn có tên khác là Nguyệt thành, có những bờ thành gập khúc quanh co nối liền nhau, là thành trì cổ đại kiến trúc phụ thuộc vào cửa thành, cùng tường thành liền làm nhất thể, hiện lên nửa vòng tròn hình dạng, số ít hiện lên hình vuông hoặc hình chữ nhật. Khi địch nhân đánh vào Ủng thành thì như đem cửa chủ thành cùng cửa Ủng thành đóng kín lại, quân canh giữ có thể đối địch hình thành thế " bắt ba ba trong hũ ".Lúc này Phượng Thiên Vũ đang ở trong Ủng thành.

Đúng thời khắc hắc ám nhất thì đêm lại xuống, nhưng cũng biểu thị trăng sáng sắp lên, mặt trời sắp lặn………

Long Phù Nguyệt bất chấp là mình không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nàng liều mạng chạy gấp, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, tuyệt đối không để cho hắn gặp chuyện không may.

Con đường trong hoàng cung vốn rất quen thuộc với nàng, mặc dù là trong bóng đêm, nhưng nàng vẫn thạo đường như trước.

Nàng vỗn dĩ có chút võ công, nhưng hiện tại thân thể này lại rách nát đến cực hạn, nàng mặc dù là liều mạng chạy, nhưng tốc độ không thể tính là nhanh được. Trên đường chạy, nàng đụng phải một vài quan viên vào triều nhưng lại không có hắn, cũng không phải hắn!

Phía trước không xa chính là cửa cung, chiếc kiệu lớn màu tím trước mắt nhanh chóng rẽ vào cái cửa kia.

Chiếc kiệu lớn màu tím kia chính là kiệu mà Phượng Thiên Vũ hay ngồi khi vào triều!

Long Phù Nguyệt bất chấp mọi thứ, kêu to một tiếng: “Dừng lại! Mau dừng lại! Phía trước có nguy hiểm!” Vội vàng chạy như bay tới.

Nhưng mà, dù nàng có kêu rất to, thì kiệu phu vẫn giả điếc giả ngơ như cũ, cứ như vậy mà rẽ vào

Long Phù Nguyệt trong lòng như có ai đánh, cũng liều mình chạy vào.

Nàng vừa mới bước chân vào cửa, đã nghe thấy phía sau ‘rầm’ một cái, một tiếng động thật lớn, nàng theo bản năng nhìn lại, trong lòng liền nhảy dựng.

Cửa thành đã đóng!

‘Rầm!’, ‘Rầm!’, ‘Rầm!’ Lại ba tiếng động lớn nữa vang lên, ba cửa thành khác cũng lập tức đóng cửa.

Phượng Thiên Vũ hoàn toàn bị vây ở trong thành!

Vô số cây đuốc từ hai bên tường thành hiện lên. Rồi lại còn vô số binh lính bao vây xung quanh nữa.

Vô số cung tên ở trong đêm loé ánh sáng lạnh lẽo.

Nguy rồi! Lần này Đại Vũ Mao bị người ta…

Long Phù Nguyệt sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kìm lòng không được liền tới gần kiệu của Phượng Thiên Vũ.

Ủng thành, còn có tên khác là Nguyệt thành, có những bờ thành gập khúc quanh co nối liền nhau, là thành trì cổ đại kiến trúc phụ thuộc vào cửa thành, cùng tường thành liền làm nhất thể, hiện lên nửa vòng tròn hình dạng, số ít hiện lên hình vuông hoặc hình chữ nhật. Khi địch nhân đánh vào Ủng thành thì như đem cửa chủ thành cùng cửa Ủng thành đóng kín lại, quân canh giữ có thể đối địch hình thành thế " bắt ba ba trong hũ ".

Lúc này Phượng Thiên Vũ đang ở trong Ủng thành.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Đúng thời khắc hắc ám nhất thì đêm lại xuống, nhưng cũng biểu thị trăng sáng sắp lên, mặt trời sắp lặn………Long Phù Nguyệt bất chấp là mình không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Nàng liều mạng chạy gấp, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, tuyệt đối không để cho hắn gặp chuyện không may.Con đường trong hoàng cung vốn rất quen thuộc với nàng, mặc dù là trong bóng đêm, nhưng nàng vẫn thạo đường như trước.Nàng vỗn dĩ có chút võ công, nhưng hiện tại thân thể này lại rách nát đến cực hạn, nàng mặc dù là liều mạng chạy, nhưng tốc độ không thể tính là nhanh được. Trên đường chạy, nàng đụng phải một vài quan viên vào triều nhưng lại không có hắn, cũng không phải hắn!Phía trước không xa chính là cửa cung, chiếc kiệu lớn màu tím trước mắt nhanh chóng rẽ vào cái cửa kia.Chiếc kiệu lớn màu tím kia chính là kiệu mà Phượng Thiên Vũ hay ngồi khi vào triều!Long Phù Nguyệt bất chấp mọi thứ, kêu to một tiếng: “Dừng lại! Mau dừng lại! Phía trước có nguy hiểm!” Vội vàng chạy như bay tới.Nhưng mà, dù nàng có kêu rất to, thì kiệu phu vẫn giả điếc giả ngơ như cũ, cứ như vậy mà rẽ vàoLong Phù Nguyệt trong lòng như có ai đánh, cũng liều mình chạy vào.Nàng vừa mới bước chân vào cửa, đã nghe thấy phía sau ‘rầm’ một cái, một tiếng động thật lớn, nàng theo bản năng nhìn lại, trong lòng liền nhảy dựng.Cửa thành đã đóng!‘Rầm!’, ‘Rầm!’, ‘Rầm!’ Lại ba tiếng động lớn nữa vang lên, ba cửa thành khác cũng lập tức đóng cửa.Phượng Thiên Vũ hoàn toàn bị vây ở trong thành!Vô số cây đuốc từ hai bên tường thành hiện lên. Rồi lại còn vô số binh lính bao vây xung quanh nữa.Vô số cung tên ở trong đêm loé ánh sáng lạnh lẽo.Nguy rồi! Lần này Đại Vũ Mao bị người ta…Long Phù Nguyệt sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kìm lòng không được liền tới gần kiệu của Phượng Thiên Vũ.Ủng thành, còn có tên khác là Nguyệt thành, có những bờ thành gập khúc quanh co nối liền nhau, là thành trì cổ đại kiến trúc phụ thuộc vào cửa thành, cùng tường thành liền làm nhất thể, hiện lên nửa vòng tròn hình dạng, số ít hiện lên hình vuông hoặc hình chữ nhật. Khi địch nhân đánh vào Ủng thành thì như đem cửa chủ thành cùng cửa Ủng thành đóng kín lại, quân canh giữ có thể đối địch hình thành thế " bắt ba ba trong hũ ".Lúc này Phượng Thiên Vũ đang ở trong Ủng thành.

Chương 670: Bắt ba ba trong hũ