“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 672: Lục vương PK Cửu vương 2
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nói tới đây, lập tức sửa lại: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Bọn họ đều là vệ binh của ta, sao lại là của Thiên Khu quốc được chứ?”Phượng Thiên Vũ cười lạnh: “Lục ca, xem ra ngươi đã sống an nhàn, sung sướng quá lâu rồi, không lẽ ngươi đã quên mất, nước ta không có loại nỏ Thiên Toàn?”“Hừ, sao lại không có! Ngươi cho rằng loại nỏ này chỉ có Thiên Khu quốc mới có thể tạo ra sao? Đội vệ binh của ta cũng có thể tạo nên.” Phượng Thiên Diệp thật không nghĩ tới đứng cách xa như vậy mà Phượng Thiên Vũ cũng có thể nhìn ra lai lịch của loại nỏ này, hắn không kịp chuẩn bị tư tưởng, suýt thì bị Phượng Thiên Vũ hỏi đuối lí, không khỏi thẹn quá hoá giận, bắt đầu già mồm cãi lại.Phượng Thiên Vũ thở dài: “Ai, đáng thương cho những tinh anh của Thiên Khu quốc, giúp người ta việc lớn như vậy, mà người ta ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, không biết khi nữ vương bệ hạ nghe được những lời này, có hối hận khi đã cho ngươi mượn binh không …….”Hắn vừa nói ra, sắc mặt Phượng Thiên Diệp liền biến đổi.Kìm lòng không được liền lén nhìn các binh sĩ cầm nỏ của Thiên Khu quốc.Trên mặt những binh sĩ kia đều lộ ra vẻ khó chịu, nhất là vệ binh của nữ vương, khuôn mặt đen lại giống như đáy nồi.Trong lòng Phượng Thiên Diệp cảm thấy vô cùng hối hận.Hắn đã tính kế này đã lâu, chuẩn bị cũng coi như thập phần chu đáo.Biết rằng binh biến lần này nếu không thành công thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn.Hắn biết Phượng Thiên Vũ có võ công tuyệt thế, vì muốn chiếm lấy ngai vàng, nên hắn đã mượn của nữ vương Thiên Khu quốc loại nỏ này.Loại nỏ này rất khác so với loại nỏ bình thường, bên trong phun ra không phải là mũi tên, mà là một loại chất độc có thể ăn mòn tất cả mọi thứ.Cái gì chỉ cần dính vào một chút, liền bị ăn mòn không còn gì, cực kì kinh khủng.Hắn mưu tính đã lâu, diện mạo lại anh tuấn tuyệt thế, bán đứng nhan sắc thành chi thần dưới váy của nữ vương.Lần này mượn binh của nữ vương, hắn và nàng đã có ước định, một khi hắn thành công lên ngôi vua, sẽ cắt một toà thành cho Thiên Khu quốc.Các binh sĩ chuẩn bị cung nỏ này luôn luôn bá đạo ở quốc nội thành tánh.Nghe Phượng Thiên Diệp tự nhiên không thừa nhận công lao của Thiên Khu quốc, nhất thời ồ lên.Tuy rằng không có phát sinh chuyện gì. Nhưng mỗi người lại đưa ánh mắt bất mãn nhìn về phía Phượng Thiên Diệp, phẫn nộ cũng có, lạnh nhạt cũng có.Phượng Thiên Diệp trong lòng kinh ngạc, vội nói: “Ta mượn binh của nước Thiên Khu thì đã sao? Cũng chỉ là vì muốn bắt gian thần phản quốc như ngươi.”
Nói tới đây, lập tức sửa lại: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Bọn họ đều là vệ binh của ta, sao lại là của Thiên Khu quốc được chứ?”
Phượng Thiên Vũ cười lạnh: “Lục ca, xem ra ngươi đã sống an nhàn, sung sướng quá lâu rồi, không lẽ ngươi đã quên mất, nước ta không có loại nỏ Thiên Toàn?”
“Hừ, sao lại không có! Ngươi cho rằng loại nỏ này chỉ có Thiên Khu quốc mới có thể tạo ra sao? Đội vệ binh của ta cũng có thể tạo nên.” Phượng Thiên Diệp thật không nghĩ tới đứng cách xa như vậy mà Phượng Thiên Vũ cũng có thể nhìn ra lai lịch của loại nỏ này, hắn không kịp chuẩn bị tư tưởng, suýt thì bị Phượng Thiên Vũ hỏi đuối lí, không khỏi thẹn quá hoá giận, bắt đầu già mồm cãi lại.
Phượng Thiên Vũ thở dài: “Ai, đáng thương cho những tinh anh của Thiên Khu quốc, giúp người ta việc lớn như vậy, mà người ta ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, không biết khi nữ vương bệ hạ nghe được những lời này, có hối hận khi đã cho ngươi mượn binh không …….”
Hắn vừa nói ra, sắc mặt Phượng Thiên Diệp liền biến đổi.
Kìm lòng không được liền lén nhìn các binh sĩ cầm nỏ của Thiên Khu quốc.
Trên mặt những binh sĩ kia đều lộ ra vẻ khó chịu, nhất là vệ binh của nữ vương, khuôn mặt đen lại giống như đáy nồi.
Trong lòng Phượng Thiên Diệp cảm thấy vô cùng hối hận.
Hắn đã tính kế này đã lâu, chuẩn bị cũng coi như thập phần chu đáo.
Biết rằng binh biến lần này nếu không thành công thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn biết Phượng Thiên Vũ có võ công tuyệt thế, vì muốn chiếm lấy ngai vàng, nên hắn đã mượn của nữ vương Thiên Khu quốc loại nỏ này.
Loại nỏ này rất khác so với loại nỏ bình thường, bên trong phun ra không phải là mũi tên, mà là một loại chất độc có thể ăn mòn tất cả mọi thứ.
Cái gì chỉ cần dính vào một chút, liền bị ăn mòn không còn gì, cực kì kinh khủng.
Hắn mưu tính đã lâu, diện mạo lại anh tuấn tuyệt thế, bán đứng nhan sắc thành chi thần dưới váy của nữ vương.
Lần này mượn binh của nữ vương, hắn và nàng đã có ước định, một khi hắn thành công lên ngôi vua, sẽ cắt một toà thành cho Thiên Khu quốc.
Các binh sĩ chuẩn bị cung nỏ này luôn luôn bá đạo ở quốc nội thành tánh.
Nghe Phượng Thiên Diệp tự nhiên không thừa nhận công lao của Thiên Khu quốc, nhất thời ồ lên.
Tuy rằng không có phát sinh chuyện gì. Nhưng mỗi người lại đưa ánh mắt bất mãn nhìn về phía Phượng Thiên Diệp, phẫn nộ cũng có, lạnh nhạt cũng có.
Phượng Thiên Diệp trong lòng kinh ngạc, vội nói: “Ta mượn binh của nước Thiên Khu thì đã sao? Cũng chỉ là vì muốn bắt gian thần phản quốc như ngươi.”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nói tới đây, lập tức sửa lại: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Bọn họ đều là vệ binh của ta, sao lại là của Thiên Khu quốc được chứ?”Phượng Thiên Vũ cười lạnh: “Lục ca, xem ra ngươi đã sống an nhàn, sung sướng quá lâu rồi, không lẽ ngươi đã quên mất, nước ta không có loại nỏ Thiên Toàn?”“Hừ, sao lại không có! Ngươi cho rằng loại nỏ này chỉ có Thiên Khu quốc mới có thể tạo ra sao? Đội vệ binh của ta cũng có thể tạo nên.” Phượng Thiên Diệp thật không nghĩ tới đứng cách xa như vậy mà Phượng Thiên Vũ cũng có thể nhìn ra lai lịch của loại nỏ này, hắn không kịp chuẩn bị tư tưởng, suýt thì bị Phượng Thiên Vũ hỏi đuối lí, không khỏi thẹn quá hoá giận, bắt đầu già mồm cãi lại.Phượng Thiên Vũ thở dài: “Ai, đáng thương cho những tinh anh của Thiên Khu quốc, giúp người ta việc lớn như vậy, mà người ta ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, không biết khi nữ vương bệ hạ nghe được những lời này, có hối hận khi đã cho ngươi mượn binh không …….”Hắn vừa nói ra, sắc mặt Phượng Thiên Diệp liền biến đổi.Kìm lòng không được liền lén nhìn các binh sĩ cầm nỏ của Thiên Khu quốc.Trên mặt những binh sĩ kia đều lộ ra vẻ khó chịu, nhất là vệ binh của nữ vương, khuôn mặt đen lại giống như đáy nồi.Trong lòng Phượng Thiên Diệp cảm thấy vô cùng hối hận.Hắn đã tính kế này đã lâu, chuẩn bị cũng coi như thập phần chu đáo.Biết rằng binh biến lần này nếu không thành công thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn.Hắn biết Phượng Thiên Vũ có võ công tuyệt thế, vì muốn chiếm lấy ngai vàng, nên hắn đã mượn của nữ vương Thiên Khu quốc loại nỏ này.Loại nỏ này rất khác so với loại nỏ bình thường, bên trong phun ra không phải là mũi tên, mà là một loại chất độc có thể ăn mòn tất cả mọi thứ.Cái gì chỉ cần dính vào một chút, liền bị ăn mòn không còn gì, cực kì kinh khủng.Hắn mưu tính đã lâu, diện mạo lại anh tuấn tuyệt thế, bán đứng nhan sắc thành chi thần dưới váy của nữ vương.Lần này mượn binh của nữ vương, hắn và nàng đã có ước định, một khi hắn thành công lên ngôi vua, sẽ cắt một toà thành cho Thiên Khu quốc.Các binh sĩ chuẩn bị cung nỏ này luôn luôn bá đạo ở quốc nội thành tánh.Nghe Phượng Thiên Diệp tự nhiên không thừa nhận công lao của Thiên Khu quốc, nhất thời ồ lên.Tuy rằng không có phát sinh chuyện gì. Nhưng mỗi người lại đưa ánh mắt bất mãn nhìn về phía Phượng Thiên Diệp, phẫn nộ cũng có, lạnh nhạt cũng có.Phượng Thiên Diệp trong lòng kinh ngạc, vội nói: “Ta mượn binh của nước Thiên Khu thì đã sao? Cũng chỉ là vì muốn bắt gian thần phản quốc như ngươi.”