“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 674: Lục vương PK cửu vương 4
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nghe Phượng Thiên Vũ yêu cầu xem thánh chỉ, hắn cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng bệnh nặng, nên không thể hạ thánh chỉ được, nhưng người đã giao Binh phù cho ta, lệnh ta phải truy bắt ngươi!”Từ trong người cẩn thận lấy ra một cái túi gấm màu vàng, mở túi ra, từ bên trong tối thui liền có một vật gì đó toả ánh sáng rực rỡ.Long Phù Nguyệt giật nảy mình: “Hay ___ Đây chính là Binh phù có thể điều động binh mã như lời đồn đại? Trời ạ! Thì ra binh phù thực sự ở trong tay của Lục vương gia, đại sự không ổn rồi!”Phượng Thiên Diệp đắc ý nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi còn gì để nói?”Phượng Thiên Vũ khẽ thở dài: “Ngươi đã tính toán tất cả, ta đâu còn gì để nói.”Phượng Thiên Diệp cười ha hả: “Ngươi hiểu được là tốt rồi!”. Hắn đang muốn hạ lệnh bắn tên.Chợt thấy Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Ta thì không có gì để nói rồi, nhưng có một người có lời muốn nói với ngươi đó.”Phượng Thiên Diệp sửng sốt, nhìn xuống phía dưới, lúc này sắc trời không rõ, tuy rằng mặt trời chưa lên, nhưng mặt của người ở dưới thành có thể thấy rõ. Phía dưới, quả thật chỉ có Phượng Thiên Vũ cùng bốn năm kiệu phu. Không hề có người ngoài ở đây.“Lão Cửu, ngươi lại bị cái gì mê hoặc rồi? Muốn kéo dài thời gian sao? Ngươi bây giờ đã vào trong hũ của ta, bổn vương vừa vặn có thể bắt ba ba trong hũ ……….” Phượng Thiên Diệp liếc mắt nhìn xuống Phượng Thiên Vũ ở dưới. Thần sắc cực kì đắc ý.Phượng Thiên Vũ nhíu mắt lại, gật đầu cười nói: “À____Ai là ba ba còn chưa thể nói trước được.”Hai bàn tay vỗ nhẹ vào nhau.Cửa cung bên trái bỗng nhiên từ từ mở ra. Một đoàn người từ ngoài nối đuôi nhau đi vào, vậy quanh một người áo vàng ở chính giữa.Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, hoàng đế! Lão hoàng đế tự nhiên lại xuất hiện!Phượng Thiên Diệp chấn động, suýt nữa thì từ trên tường thành ngã xuống.Làm sao có thể?! Rõ ràng hắn đã đem lão hoàng đế giam lỏng ở Phi Hương điện rồi, sao ông ta có thể trốn mà tới đây vậy?!Lại nhìn xuống người cầm đầu, rõ ràng chính là Ái tướng của Phượng Thiên Vũ,là Trương Vân Long.Trong lòng âm thầm hiểu được, thì ra_____Phụ hoàng đã được Phượng Thiên Vũ phái người cứu ra rồi!Lão hoàng đế so với trước kia thì gầy đi nhiều. Nhưng vẫn còn uy nghiêm của một vị quan vương.
Nghe Phượng Thiên Vũ yêu cầu xem thánh chỉ, hắn cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng bệnh nặng, nên không thể hạ thánh chỉ được, nhưng người đã giao Binh phù cho ta, lệnh ta phải truy bắt ngươi!”
Từ trong người cẩn thận lấy ra một cái túi gấm màu vàng, mở túi ra, từ bên trong tối thui liền có một vật gì đó toả ánh sáng rực rỡ.
Long Phù Nguyệt giật nảy mình: “Hay ___ Đây chính là Binh phù có thể điều động binh mã như lời đồn đại? Trời ạ! Thì ra binh phù thực sự ở trong tay của Lục vương gia, đại sự không ổn rồi!”
Phượng Thiên Diệp đắc ý nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi còn gì để nói?”
Phượng Thiên Vũ khẽ thở dài: “Ngươi đã tính toán tất cả, ta đâu còn gì để nói.”
Phượng Thiên Diệp cười ha hả: “Ngươi hiểu được là tốt rồi!”. Hắn đang muốn hạ lệnh bắn tên.
Chợt thấy Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Ta thì không có gì để nói rồi, nhưng có một người có lời muốn nói với ngươi đó.”
Phượng Thiên Diệp sửng sốt, nhìn xuống phía dưới, lúc này sắc trời không rõ, tuy rằng mặt trời chưa lên, nhưng mặt của người ở dưới thành có thể thấy rõ. Phía dưới, quả thật chỉ có Phượng Thiên Vũ cùng bốn năm kiệu phu. Không hề có người ngoài ở đây.
“Lão Cửu, ngươi lại bị cái gì mê hoặc rồi? Muốn kéo dài thời gian sao? Ngươi bây giờ đã vào trong hũ của ta, bổn vương vừa vặn có thể bắt ba ba trong hũ ……….” Phượng Thiên Diệp liếc mắt nhìn xuống Phượng Thiên Vũ ở dưới. Thần sắc cực kì đắc ý.
Phượng Thiên Vũ nhíu mắt lại, gật đầu cười nói: “À____Ai là ba ba còn chưa thể nói trước được.”
Hai bàn tay vỗ nhẹ vào nhau.
Cửa cung bên trái bỗng nhiên từ từ mở ra. Một đoàn người từ ngoài nối đuôi nhau đi vào, vậy quanh một người áo vàng ở chính giữa.
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, hoàng đế! Lão hoàng đế tự nhiên lại xuất hiện!
Phượng Thiên Diệp chấn động, suýt nữa thì từ trên tường thành ngã xuống.
Làm sao có thể?! Rõ ràng hắn đã đem lão hoàng đế giam lỏng ở Phi Hương điện rồi, sao ông ta có thể trốn mà tới đây vậy?!
Lại nhìn xuống người cầm đầu, rõ ràng chính là Ái tướng của Phượng Thiên Vũ,là Trương Vân Long.
Trong lòng âm thầm hiểu được, thì ra_____Phụ hoàng đã được Phượng Thiên Vũ phái người cứu ra rồi!
Lão hoàng đế so với trước kia thì gầy đi nhiều. Nhưng vẫn còn uy nghiêm của một vị quan vương.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nghe Phượng Thiên Vũ yêu cầu xem thánh chỉ, hắn cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng bệnh nặng, nên không thể hạ thánh chỉ được, nhưng người đã giao Binh phù cho ta, lệnh ta phải truy bắt ngươi!”Từ trong người cẩn thận lấy ra một cái túi gấm màu vàng, mở túi ra, từ bên trong tối thui liền có một vật gì đó toả ánh sáng rực rỡ.Long Phù Nguyệt giật nảy mình: “Hay ___ Đây chính là Binh phù có thể điều động binh mã như lời đồn đại? Trời ạ! Thì ra binh phù thực sự ở trong tay của Lục vương gia, đại sự không ổn rồi!”Phượng Thiên Diệp đắc ý nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi còn gì để nói?”Phượng Thiên Vũ khẽ thở dài: “Ngươi đã tính toán tất cả, ta đâu còn gì để nói.”Phượng Thiên Diệp cười ha hả: “Ngươi hiểu được là tốt rồi!”. Hắn đang muốn hạ lệnh bắn tên.Chợt thấy Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Ta thì không có gì để nói rồi, nhưng có một người có lời muốn nói với ngươi đó.”Phượng Thiên Diệp sửng sốt, nhìn xuống phía dưới, lúc này sắc trời không rõ, tuy rằng mặt trời chưa lên, nhưng mặt của người ở dưới thành có thể thấy rõ. Phía dưới, quả thật chỉ có Phượng Thiên Vũ cùng bốn năm kiệu phu. Không hề có người ngoài ở đây.“Lão Cửu, ngươi lại bị cái gì mê hoặc rồi? Muốn kéo dài thời gian sao? Ngươi bây giờ đã vào trong hũ của ta, bổn vương vừa vặn có thể bắt ba ba trong hũ ……….” Phượng Thiên Diệp liếc mắt nhìn xuống Phượng Thiên Vũ ở dưới. Thần sắc cực kì đắc ý.Phượng Thiên Vũ nhíu mắt lại, gật đầu cười nói: “À____Ai là ba ba còn chưa thể nói trước được.”Hai bàn tay vỗ nhẹ vào nhau.Cửa cung bên trái bỗng nhiên từ từ mở ra. Một đoàn người từ ngoài nối đuôi nhau đi vào, vậy quanh một người áo vàng ở chính giữa.Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, hoàng đế! Lão hoàng đế tự nhiên lại xuất hiện!Phượng Thiên Diệp chấn động, suýt nữa thì từ trên tường thành ngã xuống.Làm sao có thể?! Rõ ràng hắn đã đem lão hoàng đế giam lỏng ở Phi Hương điện rồi, sao ông ta có thể trốn mà tới đây vậy?!Lại nhìn xuống người cầm đầu, rõ ràng chính là Ái tướng của Phượng Thiên Vũ,là Trương Vân Long.Trong lòng âm thầm hiểu được, thì ra_____Phụ hoàng đã được Phượng Thiên Vũ phái người cứu ra rồi!Lão hoàng đế so với trước kia thì gầy đi nhiều. Nhưng vẫn còn uy nghiêm của một vị quan vương.