Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 677: Phá thai

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Bây giờ bầu trời dần sáng lên, mặt trời sắp lên rồi.Phía cuối trời một ít mây nhuộm màu đỏ, mặt trời sẽ nhanh chóng nhô lên.Long Phù Nguyệt biết mình không thể gặp ánh mặt trời, đang định trốn vào trong kiệu của Phượng Thiên Vũ.Một con tuấn mã phi nhanh như gió tiến vào. Bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phượng Thiên Vũ: “Vương gia không tốt rồi, Vương phi, ngài ấy bỗng nhiên chảy máu không ngừng…..”“Cái gì?!” Khuôn mặt Phượng Thiên Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch, bất chấp có rất nhiều người trước mặt, túm lấy cổ áo người nọ: “Sao lại thế này?! Ngươi vừa nói cái gì?!”Long Phù Nguyệt cũng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên trắng bệch: “Chảy máu không ngừng, chẳng lẽ là……Chẳng lẽ là……..” Nàng không dám nghĩ tiếp nữa!Cũng đúng vào lúc đó, mặt trời bỗng từ đằng đông đi lên, toả ánh sáng đỏ khắp mọi nơi, rực rỡ huy hoàng. Nháy mắt Long Phù Nguyệt đã chìm trong ánh mặt trời.‘a’ Long Phù Nguyệt hét lên một tiếng thật thê thảm.Ánh sáng này mang tới cho mọi người sự ấm áp, nhưng đối với nàng nó còn lợi hại hơn cả axit sunfuric. Trên người nàng bỗng nhiên toát ra vô số bọt nước, thân mình nháy mắt đã bị hoà tan gần hết.Long Phù Nguyệt sợ tới mức thét chói tai không ngừng, thân mình bỗng nhiên nhẹ đi, cảm giác như đang bay lên. Cúi đầu nhìn xuống, thấy thân mình dần dần đang tan chảy ra thành nước………Ta_____Ta lại chết lần nữa sao?Nàng nhìn kĩ lại mình, thân mình như hướng thẳng về phía trước, hoàn toàn không nghe sai sử. Có mấy luồng không khí mạnh mẽ đang muốn bứt xé mình ra mọi hướng, dường như muốn đem toàn bộ linh hồn của mình xé tan nát như những cánh hoa......Trong lòng liền cảm thấy hoảng hốt.Chợt có một bóng trắng loé lên trước mắt, người nọ vung ống tay áo lên, liền đem tất cả hồn phách của nàng tụ lại như cũ.Hoa Bão Nguyệt! Ô ô ô, người này rốt cuộc cũng đã đến! Nếu không mình sẽ chết mất……..Hoa Bão Nguyệt liền tạo ra một đạo bạch quang, đem nàng bao vây lại: “ May mà ta trở về kịp, không thì nha đầu ngươi đã hồn phi phách tán rồi. Đi thôi, đã đến giờ, ta dẫn ngươi đi đầu thai.”Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi.Đầu thai? Trời ơi, thối hồ ly này còn kiêm cả chức của hắc bạch vô thường sao? Sao có thể mang mình đi đầu thai?

Bây giờ bầu trời dần sáng lên, mặt trời sắp lên rồi.

Phía cuối trời một ít mây nhuộm màu đỏ, mặt trời sẽ nhanh chóng nhô lên.

Long Phù Nguyệt biết mình không thể gặp ánh mặt trời, đang định trốn vào trong kiệu của Phượng Thiên Vũ.

Một con tuấn mã phi nhanh như gió tiến vào. Bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phượng Thiên Vũ: “Vương gia không tốt rồi, Vương phi, ngài ấy bỗng nhiên chảy máu không ngừng…..”

“Cái gì?!” Khuôn mặt Phượng Thiên Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch, bất chấp có rất nhiều người trước mặt, túm lấy cổ áo người nọ: “Sao lại thế này?! Ngươi vừa nói cái gì?!”

Long Phù Nguyệt cũng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên trắng bệch: “Chảy máu không ngừng, chẳng lẽ là……Chẳng lẽ là……..” Nàng không dám nghĩ tiếp nữa!

Cũng đúng vào lúc đó, mặt trời bỗng từ đằng đông đi lên, toả ánh sáng đỏ khắp mọi nơi, rực rỡ huy hoàng. Nháy mắt Long Phù Nguyệt đã chìm trong ánh mặt trời.

‘a’ Long Phù Nguyệt hét lên một tiếng thật thê thảm.

Ánh sáng này mang tới cho mọi người sự ấm áp, nhưng đối với nàng nó còn lợi hại hơn cả axit sunfuric. Trên người nàng bỗng nhiên toát ra vô số bọt nước, thân mình nháy mắt đã bị hoà tan gần hết.

Long Phù Nguyệt sợ tới mức thét chói tai không ngừng, thân mình bỗng nhiên nhẹ đi, cảm giác như đang bay lên. Cúi đầu nhìn xuống, thấy thân mình dần dần đang tan chảy ra thành nước………

Ta_____Ta lại chết lần nữa sao?

Nàng nhìn kĩ lại mình, thân mình như hướng thẳng về phía trước, hoàn toàn không nghe sai sử. Có mấy luồng không khí mạnh mẽ đang muốn bứt xé mình ra mọi hướng, dường như muốn đem toàn bộ linh hồn của mình xé tan nát như những cánh hoa......

Trong lòng liền cảm thấy hoảng hốt.

Chợt có một bóng trắng loé lên trước mắt, người nọ vung ống tay áo lên, liền đem tất cả hồn phách của nàng tụ lại như cũ.

Hoa Bão Nguyệt! Ô ô ô, người này rốt cuộc cũng đã đến! Nếu không mình sẽ chết mất……..

Hoa Bão Nguyệt liền tạo ra một đạo bạch quang, đem nàng bao vây lại: “ May mà ta trở về kịp, không thì nha đầu ngươi đã hồn phi phách tán rồi. Đi thôi, đã đến giờ, ta dẫn ngươi đi đầu thai.”

Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi.

Đầu thai? Trời ơi, thối hồ ly này còn kiêm cả chức của hắc bạch vô thường sao? Sao có thể mang mình đi đầu thai?

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Bây giờ bầu trời dần sáng lên, mặt trời sắp lên rồi.Phía cuối trời một ít mây nhuộm màu đỏ, mặt trời sẽ nhanh chóng nhô lên.Long Phù Nguyệt biết mình không thể gặp ánh mặt trời, đang định trốn vào trong kiệu của Phượng Thiên Vũ.Một con tuấn mã phi nhanh như gió tiến vào. Bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phượng Thiên Vũ: “Vương gia không tốt rồi, Vương phi, ngài ấy bỗng nhiên chảy máu không ngừng…..”“Cái gì?!” Khuôn mặt Phượng Thiên Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch, bất chấp có rất nhiều người trước mặt, túm lấy cổ áo người nọ: “Sao lại thế này?! Ngươi vừa nói cái gì?!”Long Phù Nguyệt cũng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn dần trở nên trắng bệch: “Chảy máu không ngừng, chẳng lẽ là……Chẳng lẽ là……..” Nàng không dám nghĩ tiếp nữa!Cũng đúng vào lúc đó, mặt trời bỗng từ đằng đông đi lên, toả ánh sáng đỏ khắp mọi nơi, rực rỡ huy hoàng. Nháy mắt Long Phù Nguyệt đã chìm trong ánh mặt trời.‘a’ Long Phù Nguyệt hét lên một tiếng thật thê thảm.Ánh sáng này mang tới cho mọi người sự ấm áp, nhưng đối với nàng nó còn lợi hại hơn cả axit sunfuric. Trên người nàng bỗng nhiên toát ra vô số bọt nước, thân mình nháy mắt đã bị hoà tan gần hết.Long Phù Nguyệt sợ tới mức thét chói tai không ngừng, thân mình bỗng nhiên nhẹ đi, cảm giác như đang bay lên. Cúi đầu nhìn xuống, thấy thân mình dần dần đang tan chảy ra thành nước………Ta_____Ta lại chết lần nữa sao?Nàng nhìn kĩ lại mình, thân mình như hướng thẳng về phía trước, hoàn toàn không nghe sai sử. Có mấy luồng không khí mạnh mẽ đang muốn bứt xé mình ra mọi hướng, dường như muốn đem toàn bộ linh hồn của mình xé tan nát như những cánh hoa......Trong lòng liền cảm thấy hoảng hốt.Chợt có một bóng trắng loé lên trước mắt, người nọ vung ống tay áo lên, liền đem tất cả hồn phách của nàng tụ lại như cũ.Hoa Bão Nguyệt! Ô ô ô, người này rốt cuộc cũng đã đến! Nếu không mình sẽ chết mất……..Hoa Bão Nguyệt liền tạo ra một đạo bạch quang, đem nàng bao vây lại: “ May mà ta trở về kịp, không thì nha đầu ngươi đã hồn phi phách tán rồi. Đi thôi, đã đến giờ, ta dẫn ngươi đi đầu thai.”Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi.Đầu thai? Trời ơi, thối hồ ly này còn kiêm cả chức của hắc bạch vô thường sao? Sao có thể mang mình đi đầu thai?

Chương 677: Phá thai