“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 678: Phá thai 2
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng cật lực giằng co: “Ta không muốn tiếp tục làm một đứa trẻ! Ta không muốn rời khỏi Đại Vũ Mao!”Hoa Bão Nguyệt không thèm quan tâm tới lí lẽ của nàng, đem nàng bỏ vào trong tay áo, rồi đi nhanh như chớp.Bời vì hai người đang ở bên trong một không gian khác, nên Phượng Thiên Vũ không thấy được tình huống phát sinh chỗ nàng.Người lính kia run lẩy bẩy nói: “Khởi bẩm, khởi bẩm Vương gia, Vương phi vừa rồi bỗng nhiên chảy máu không ngừng, Lãnh quản gia mời đại phu đến, đại phu nói…..Nói…..”Thấy sắc mặt Phượng Thiên Vũ càng ngày càng xanh mét, người kia không dám nói tiếp nữa.Phượng Thiên Vũ nói gần như rít qua từng kẽ răng: “Đại phu nói như thế nào?”Người binh lính kia không ngẩng đầu lên nhìn: “Đại phu nói, là do Vương phi sử dụng thuốc pha thai, nên đứa nhỏ……đứa nhỏ không thể giữ được…..”Câu này như sấm vang bên tai. Phượng Thiên Vũ thoáng chốc ngây người.Trong lòng như bị ai đó dội vào khối nước đá, lạnh thấu xương lại đau tới tận tậm can.Thật là rất đau lòng!Hắn ngay từ đầu đã có phòng bị đối với nàng ta, nhưng mấy tháng nay nàng ta đã thay đổi, tuy rằng đối với hắn rất kì quái nhưng đối với đứa nhỏ trong bụng lại hết sức ôn nhu.Hơn nữa cũng thập phần phối hợp việc ăn uống có dinh dưỡng, dường như rất quan tâm tới đứa bé.Thì ra nữ nhân kia chỉ là đóng kịch trước mặt hắn, nàng đã đánh hắn một đòn trí mệnh!Người đàn bà kia làm sao có thể?Làm sao có thể ác tâm như vậy?!Hài tử kia dù sao cũng đã ở trong bụng nàng sáu tháng rồi cơ mà!Cho dù là không yêu thương, nhưng tại sao nàng ta lại có thể nhẫn tâm như vậy, cứ như vậy____Cứ như vậy g**t ch*t đứa nhỏ trong bụng!Nữ nhân này, thật là nham hiểm,quỷ quyệt!Một chút hi vọng cuối cùng ở trên đời này của hắn cũng b*p ch*t!Vô tận sát ý dâng trào, hai mắt hắn trở thành màu hồng, bỗng nhiên nhảy lên ngựa của thị vệ kia, phóng như điên.Trong hoa viên Hà Hương điện đã loạn cả lên, đại phu đã sớm đến đây.Bọn thị nữ chốc chốc lại bưng vào một chậu nước ấm, nhưng bưng ra, chỉ toàn là máu loãng.Long Phù Nguyệt mở to hai mắt nhìn. Che miệng, một cảm giác sợ hãi cùng tức giận trào dâng.
Nàng cật lực giằng co: “Ta không muốn tiếp tục làm một đứa trẻ! Ta không muốn rời khỏi Đại Vũ Mao!”
Hoa Bão Nguyệt không thèm quan tâm tới lí lẽ của nàng, đem nàng bỏ vào trong tay áo, rồi đi nhanh như chớp.
Bời vì hai người đang ở bên trong một không gian khác, nên Phượng Thiên Vũ không thấy được tình huống phát sinh chỗ nàng.
Người lính kia run lẩy bẩy nói: “Khởi bẩm, khởi bẩm Vương gia, Vương phi vừa rồi bỗng nhiên chảy máu không ngừng, Lãnh quản gia mời đại phu đến, đại phu nói…..Nói…..”
Thấy sắc mặt Phượng Thiên Vũ càng ngày càng xanh mét, người kia không dám nói tiếp nữa.
Phượng Thiên Vũ nói gần như rít qua từng kẽ răng: “Đại phu nói như thế nào?”
Người binh lính kia không ngẩng đầu lên nhìn: “Đại phu nói, là do Vương phi sử dụng thuốc pha thai, nên đứa nhỏ……đứa nhỏ không thể giữ được…..”
Câu này như sấm vang bên tai. Phượng Thiên Vũ thoáng chốc ngây người.
Trong lòng như bị ai đó dội vào khối nước đá, lạnh thấu xương lại đau tới tận tậm can.
Thật là rất đau lòng!
Hắn ngay từ đầu đã có phòng bị đối với nàng ta, nhưng mấy tháng nay nàng ta đã thay đổi, tuy rằng đối với hắn rất kì quái nhưng đối với đứa nhỏ trong bụng lại hết sức ôn nhu.
Hơn nữa cũng thập phần phối hợp việc ăn uống có dinh dưỡng, dường như rất quan tâm tới đứa bé.
Thì ra nữ nhân kia chỉ là đóng kịch trước mặt hắn, nàng đã đánh hắn một đòn trí mệnh!
Người đàn bà kia làm sao có thể?
Làm sao có thể ác tâm như vậy?!
Hài tử kia dù sao cũng đã ở trong bụng nàng sáu tháng rồi cơ mà!
Cho dù là không yêu thương, nhưng tại sao nàng ta lại có thể nhẫn tâm như vậy, cứ như vậy____Cứ như vậy g**t ch*t đứa nhỏ trong bụng!
Nữ nhân này, thật là nham hiểm,quỷ quyệt!
Một chút hi vọng cuối cùng ở trên đời này của hắn cũng b*p ch*t!
Vô tận sát ý dâng trào, hai mắt hắn trở thành màu hồng, bỗng nhiên nhảy lên ngựa của thị vệ kia, phóng như điên.
Trong hoa viên Hà Hương điện đã loạn cả lên, đại phu đã sớm đến đây.
Bọn thị nữ chốc chốc lại bưng vào một chậu nước ấm, nhưng bưng ra, chỉ toàn là máu loãng.
Long Phù Nguyệt mở to hai mắt nhìn. Che miệng, một cảm giác sợ hãi cùng tức giận trào dâng.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng cật lực giằng co: “Ta không muốn tiếp tục làm một đứa trẻ! Ta không muốn rời khỏi Đại Vũ Mao!”Hoa Bão Nguyệt không thèm quan tâm tới lí lẽ của nàng, đem nàng bỏ vào trong tay áo, rồi đi nhanh như chớp.Bời vì hai người đang ở bên trong một không gian khác, nên Phượng Thiên Vũ không thấy được tình huống phát sinh chỗ nàng.Người lính kia run lẩy bẩy nói: “Khởi bẩm, khởi bẩm Vương gia, Vương phi vừa rồi bỗng nhiên chảy máu không ngừng, Lãnh quản gia mời đại phu đến, đại phu nói…..Nói…..”Thấy sắc mặt Phượng Thiên Vũ càng ngày càng xanh mét, người kia không dám nói tiếp nữa.Phượng Thiên Vũ nói gần như rít qua từng kẽ răng: “Đại phu nói như thế nào?”Người binh lính kia không ngẩng đầu lên nhìn: “Đại phu nói, là do Vương phi sử dụng thuốc pha thai, nên đứa nhỏ……đứa nhỏ không thể giữ được…..”Câu này như sấm vang bên tai. Phượng Thiên Vũ thoáng chốc ngây người.Trong lòng như bị ai đó dội vào khối nước đá, lạnh thấu xương lại đau tới tận tậm can.Thật là rất đau lòng!Hắn ngay từ đầu đã có phòng bị đối với nàng ta, nhưng mấy tháng nay nàng ta đã thay đổi, tuy rằng đối với hắn rất kì quái nhưng đối với đứa nhỏ trong bụng lại hết sức ôn nhu.Hơn nữa cũng thập phần phối hợp việc ăn uống có dinh dưỡng, dường như rất quan tâm tới đứa bé.Thì ra nữ nhân kia chỉ là đóng kịch trước mặt hắn, nàng đã đánh hắn một đòn trí mệnh!Người đàn bà kia làm sao có thể?Làm sao có thể ác tâm như vậy?!Hài tử kia dù sao cũng đã ở trong bụng nàng sáu tháng rồi cơ mà!Cho dù là không yêu thương, nhưng tại sao nàng ta lại có thể nhẫn tâm như vậy, cứ như vậy____Cứ như vậy g**t ch*t đứa nhỏ trong bụng!Nữ nhân này, thật là nham hiểm,quỷ quyệt!Một chút hi vọng cuối cùng ở trên đời này của hắn cũng b*p ch*t!Vô tận sát ý dâng trào, hai mắt hắn trở thành màu hồng, bỗng nhiên nhảy lên ngựa của thị vệ kia, phóng như điên.Trong hoa viên Hà Hương điện đã loạn cả lên, đại phu đã sớm đến đây.Bọn thị nữ chốc chốc lại bưng vào một chậu nước ấm, nhưng bưng ra, chỉ toàn là máu loãng.Long Phù Nguyệt mở to hai mắt nhìn. Che miệng, một cảm giác sợ hãi cùng tức giận trào dâng.