Thế nào là đúng? Thế nào là sai? Yêu người nào là đúng? Còn yêu người nào là sai? Chỉ muốn yêu một người, bằng tấc cả những gì mình có. Không nuối tiếc, không hối hận. Có mấy ai làm được? Năm xưa Dạ Thần, vị thần thượng cổ rơi vào lưới tình với Tử Dao tiên tử, thời ấy tiên giới không cho phép thần tiên mang tư tình, Tử Dao tiên tử trốn xuống Nhân giới. Dạ Thần tự mình phong bế ngàn năm, qua một ngàn năm sau, tiên giới cũng phá bỏ luật ấy, cho phép thần tiên kết hôn, sinh con. Dạ Thần mới xuống Nhân giới tìm Tử Dao, chỉ là Dạ Thần không biết, trong một ngàn năm người tự phong bế ấy, Tử Dao có trở về tìm người, ở cửa Nam Thiên Môn, bị thiên binh thiên tướng vây bắt, cuối cùng phải bỏ mạng. Dạ Thần đứng ở cửa Nam Thiên Môn suốt bảy ngày, cảm nhận từng chút một đau đớn cắn nát trái tim mình. Sau đó họa yêu thú làm chấn động tam giới, Dạ Thần dùng linh lực phong ấn, sau khi thần quang xuất hiện đại diện cho việc một vị thần quy thiên. Dạ Thần cũng từ đó biến mất. Không còn vị thần thượng…
Quyển 1 - Chương 3
Đào Hoa Bất TậnTác giả: Bối TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThế nào là đúng? Thế nào là sai? Yêu người nào là đúng? Còn yêu người nào là sai? Chỉ muốn yêu một người, bằng tấc cả những gì mình có. Không nuối tiếc, không hối hận. Có mấy ai làm được? Năm xưa Dạ Thần, vị thần thượng cổ rơi vào lưới tình với Tử Dao tiên tử, thời ấy tiên giới không cho phép thần tiên mang tư tình, Tử Dao tiên tử trốn xuống Nhân giới. Dạ Thần tự mình phong bế ngàn năm, qua một ngàn năm sau, tiên giới cũng phá bỏ luật ấy, cho phép thần tiên kết hôn, sinh con. Dạ Thần mới xuống Nhân giới tìm Tử Dao, chỉ là Dạ Thần không biết, trong một ngàn năm người tự phong bế ấy, Tử Dao có trở về tìm người, ở cửa Nam Thiên Môn, bị thiên binh thiên tướng vây bắt, cuối cùng phải bỏ mạng. Dạ Thần đứng ở cửa Nam Thiên Môn suốt bảy ngày, cảm nhận từng chút một đau đớn cắn nát trái tim mình. Sau đó họa yêu thú làm chấn động tam giới, Dạ Thần dùng linh lực phong ấn, sau khi thần quang xuất hiện đại diện cho việc một vị thần quy thiên. Dạ Thần cũng từ đó biến mất. Không còn vị thần thượng… Tử Linh bị thương, Vô Hoa không muốn nàng vào rừng nữa, nhưng nếu không hái thảo dược đem bán, không đi đào sâm, bọn họ sẽ không có tiền để ăn a.Cuối cùng, hắn cõng nàng đi vào rừng, nàng ở trên lưng hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ. Lúc đào sâm, hắn bỏ nàng ngồi trên một gốc cây hay mõm đá nào đó, đào xong lại cõng nàng lên, đi tiếp.Nàng giống như đứa trẻ, thích thú huyên thuyên, một lát sau, nàng khẽ thủ thỉ bên tai hắn “Vô Hoa, ngươi ở lại bên ta được không, cả đời?”.Vô Hoa chợt ngừng bước, lòng hắn bỗng rối lên, bên tai chợt ửng đỏ.Tử Linh tưởng rằng hắn không chịu, lại bắt đầu nức nở “Ta thực có rất nhiều tính xấu, nhưng ta sẽ sửa đổi, nếu ngươi muốn, ta có thể học thêu thùa, may vá, cũng không hung dữ với ngươi, không huyên thuyên lải nhải nữa, ta sẽ ngoan, sẽ đối xử tốt với ngươi…ta…khi ta khỏe hơn, sẽ đi đào thật nhiều sâm, đổi nhiều đồ ăn ngon cho ngươi…được không?”.Những điều đơn giản, cũng rất trẻ con, nhưng nàng nguyện ý làm vì hắn.Tâm Vô Hoa khẽ rung động, đôi môi mỉm cười, dù sao cũng chỉ là một kiếp, bất quá, hắn tự cho chính mình một đời bình an, vui vẻ đi.Vô Hoa kéo bàn tay nàng, viết lên đó một chữ “Được”.Tử Linh mắt có chút hốt hoảng, sau đó bật cười khanh khách, còn cuối đầu hôn lên má hắn một cái “chụt” rõ to.Đêm đó, nàng như thường lệ, tỏ rõ chủ quyền, một mực ôm hắn đi ngủ.Mùi hương từ người nàng thoảng vào khứu giác, Tử Linh bắt đầu sờ loạn, Vô Hoa thấy cả người mình bắt đầu nóng lên. Bỗng dưng, hắn gạt tay nàng ra, bật dậy, lao nhanh ra ngoài.Tử Linh ngơ ngác nhìn hắn, ngơ ngác.Vô Hoa ra ngoài giếng, tát nước rửa mặt, cố giữ mình thanh tỉnh. Hắn kiếp này, có thể động tâm, chỉ tuyệt đối, không được đ*ng t*nh.Lúc trở vào, Tử Linh vẫn ngồi ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt ấm ức.Vô Hoa thở dài, bước đến, ôm nàng vào lòng, xoa xoa lưng nàng.Người trong ngực nức nở nói “Sau này… ta sẽ không làm vậy nữa… chàng đừng giận… đừng giận”.Hắn khẽ cười, cuối đầu viết trên tay nàng “Không giận nàng”, sau đó hôn nhẹ trán nàng, ôm nàng đi ngủ.Vô Hoa nhìn Tử Linh ngồi trên ghế, chăm chú may áo cho hắn, tuy mũi khâu có chút vụng về, nhưng hắn lại thấy vô cùng đẹp, đó là tâm ý của nàng, là nàng vì hắn mà cố gắng học.Đôi lúc, nàng ngẩn đầu nhìn hắn, bên môi là nụ cười rạng rỡ.Hóa ra, hạnh phúc có đôi khi lại đơn giản như vậy. Cùng nàng hái thảo dược, cùng nàng ra chợ, cùng nàng nấu ăn, nghe nàng huyên thuyên về những chuyện nhỏ nhặt, cùng nàng ăn cơm, ôm nàng đi ngủ.Chỉ cần, cùng nàng. Lúc trước, hắn còn có chút tức giận vì bộ dạng kiếp này của chính mình, vừa bị hủy dung, vừa bị câm. Cho đến khi gặp nàng, nàng không ngại hắn xấu, không ngại hắn không nói được, còn muốn ở bên hắn cả đời.Nàng nói “Ở bên nhau cả đời, ta không rời chàng, chàng cũng không đươc rời bỏ ta”.Khi đó, hắn mỉm cười, viết trên bàn tay nàng “Như ý nàng".
Tử Linh bị thương, Vô Hoa không muốn nàng vào rừng nữa, nhưng nếu không hái thảo dược đem bán, không đi đào sâm, bọn họ sẽ không có tiền để ăn a.
Cuối cùng, hắn cõng nàng đi vào rừng, nàng ở trên lưng hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ. Lúc đào sâm, hắn bỏ nàng ngồi trên một gốc cây hay mõm đá nào đó, đào xong lại cõng nàng lên, đi tiếp.
Nàng giống như đứa trẻ, thích thú huyên thuyên, một lát sau, nàng khẽ thủ thỉ bên tai hắn “Vô Hoa, ngươi ở lại bên ta được không, cả đời?”.
Vô Hoa chợt ngừng bước, lòng hắn bỗng rối lên, bên tai chợt ửng đỏ.
Tử Linh tưởng rằng hắn không chịu, lại bắt đầu nức nở “Ta thực có rất nhiều tính xấu, nhưng ta sẽ sửa đổi, nếu ngươi muốn, ta có thể học thêu thùa, may vá, cũng không hung dữ với ngươi, không huyên thuyên lải nhải nữa, ta sẽ ngoan, sẽ đối xử tốt với ngươi…ta…khi ta khỏe hơn, sẽ đi đào thật nhiều sâm, đổi nhiều đồ ăn ngon cho ngươi…được không?”.
Những điều đơn giản, cũng rất trẻ con, nhưng nàng nguyện ý làm vì hắn.
Tâm Vô Hoa khẽ rung động, đôi môi mỉm cười, dù sao cũng chỉ là một kiếp, bất quá, hắn tự cho chính mình một đời bình an, vui vẻ đi.
Vô Hoa kéo bàn tay nàng, viết lên đó một chữ “Được”.
Tử Linh mắt có chút hốt hoảng, sau đó bật cười khanh khách, còn cuối đầu hôn lên má hắn một cái “chụt” rõ to.
Đêm đó, nàng như thường lệ, tỏ rõ chủ quyền, một mực ôm hắn đi ngủ.
Mùi hương từ người nàng thoảng vào khứu giác, Tử Linh bắt đầu sờ loạn, Vô Hoa thấy cả người mình bắt đầu nóng lên. Bỗng dưng, hắn gạt tay nàng ra, bật dậy, lao nhanh ra ngoài.
Tử Linh ngơ ngác nhìn hắn, ngơ ngác.
Vô Hoa ra ngoài giếng, tát nước rửa mặt, cố giữ mình thanh tỉnh. Hắn kiếp này, có thể động tâm, chỉ tuyệt đối, không được đ*ng t*nh.
Lúc trở vào, Tử Linh vẫn ngồi ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt ấm ức.
Vô Hoa thở dài, bước đến, ôm nàng vào lòng, xoa xoa lưng nàng.
Người trong ngực nức nở nói “Sau này… ta sẽ không làm vậy nữa… chàng đừng giận… đừng giận”.
Hắn khẽ cười, cuối đầu viết trên tay nàng “Không giận nàng”, sau đó hôn nhẹ trán nàng, ôm nàng đi ngủ.
Vô Hoa nhìn Tử Linh ngồi trên ghế, chăm chú may áo cho hắn, tuy mũi khâu có chút vụng về, nhưng hắn lại thấy vô cùng đẹp, đó là tâm ý của nàng, là nàng vì hắn mà cố gắng học.
Đôi lúc, nàng ngẩn đầu nhìn hắn, bên môi là nụ cười rạng rỡ.
Hóa ra, hạnh phúc có đôi khi lại đơn giản như vậy. Cùng nàng hái thảo dược, cùng nàng ra chợ, cùng nàng nấu ăn, nghe nàng huyên thuyên về những chuyện nhỏ nhặt, cùng nàng ăn cơm, ôm nàng đi ngủ.
Chỉ cần, cùng nàng. Lúc trước, hắn còn có chút tức giận vì bộ dạng kiếp này của chính mình, vừa bị hủy dung, vừa bị câm. Cho đến khi gặp nàng, nàng không ngại hắn xấu, không ngại hắn không nói được, còn muốn ở bên hắn cả đời.
Nàng nói “Ở bên nhau cả đời, ta không rời chàng, chàng cũng không đươc rời bỏ ta”.
Khi đó, hắn mỉm cười, viết trên bàn tay nàng “Như ý nàng".
Đào Hoa Bất TậnTác giả: Bối TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThế nào là đúng? Thế nào là sai? Yêu người nào là đúng? Còn yêu người nào là sai? Chỉ muốn yêu một người, bằng tấc cả những gì mình có. Không nuối tiếc, không hối hận. Có mấy ai làm được? Năm xưa Dạ Thần, vị thần thượng cổ rơi vào lưới tình với Tử Dao tiên tử, thời ấy tiên giới không cho phép thần tiên mang tư tình, Tử Dao tiên tử trốn xuống Nhân giới. Dạ Thần tự mình phong bế ngàn năm, qua một ngàn năm sau, tiên giới cũng phá bỏ luật ấy, cho phép thần tiên kết hôn, sinh con. Dạ Thần mới xuống Nhân giới tìm Tử Dao, chỉ là Dạ Thần không biết, trong một ngàn năm người tự phong bế ấy, Tử Dao có trở về tìm người, ở cửa Nam Thiên Môn, bị thiên binh thiên tướng vây bắt, cuối cùng phải bỏ mạng. Dạ Thần đứng ở cửa Nam Thiên Môn suốt bảy ngày, cảm nhận từng chút một đau đớn cắn nát trái tim mình. Sau đó họa yêu thú làm chấn động tam giới, Dạ Thần dùng linh lực phong ấn, sau khi thần quang xuất hiện đại diện cho việc một vị thần quy thiên. Dạ Thần cũng từ đó biến mất. Không còn vị thần thượng… Tử Linh bị thương, Vô Hoa không muốn nàng vào rừng nữa, nhưng nếu không hái thảo dược đem bán, không đi đào sâm, bọn họ sẽ không có tiền để ăn a.Cuối cùng, hắn cõng nàng đi vào rừng, nàng ở trên lưng hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ. Lúc đào sâm, hắn bỏ nàng ngồi trên một gốc cây hay mõm đá nào đó, đào xong lại cõng nàng lên, đi tiếp.Nàng giống như đứa trẻ, thích thú huyên thuyên, một lát sau, nàng khẽ thủ thỉ bên tai hắn “Vô Hoa, ngươi ở lại bên ta được không, cả đời?”.Vô Hoa chợt ngừng bước, lòng hắn bỗng rối lên, bên tai chợt ửng đỏ.Tử Linh tưởng rằng hắn không chịu, lại bắt đầu nức nở “Ta thực có rất nhiều tính xấu, nhưng ta sẽ sửa đổi, nếu ngươi muốn, ta có thể học thêu thùa, may vá, cũng không hung dữ với ngươi, không huyên thuyên lải nhải nữa, ta sẽ ngoan, sẽ đối xử tốt với ngươi…ta…khi ta khỏe hơn, sẽ đi đào thật nhiều sâm, đổi nhiều đồ ăn ngon cho ngươi…được không?”.Những điều đơn giản, cũng rất trẻ con, nhưng nàng nguyện ý làm vì hắn.Tâm Vô Hoa khẽ rung động, đôi môi mỉm cười, dù sao cũng chỉ là một kiếp, bất quá, hắn tự cho chính mình một đời bình an, vui vẻ đi.Vô Hoa kéo bàn tay nàng, viết lên đó một chữ “Được”.Tử Linh mắt có chút hốt hoảng, sau đó bật cười khanh khách, còn cuối đầu hôn lên má hắn một cái “chụt” rõ to.Đêm đó, nàng như thường lệ, tỏ rõ chủ quyền, một mực ôm hắn đi ngủ.Mùi hương từ người nàng thoảng vào khứu giác, Tử Linh bắt đầu sờ loạn, Vô Hoa thấy cả người mình bắt đầu nóng lên. Bỗng dưng, hắn gạt tay nàng ra, bật dậy, lao nhanh ra ngoài.Tử Linh ngơ ngác nhìn hắn, ngơ ngác.Vô Hoa ra ngoài giếng, tát nước rửa mặt, cố giữ mình thanh tỉnh. Hắn kiếp này, có thể động tâm, chỉ tuyệt đối, không được đ*ng t*nh.Lúc trở vào, Tử Linh vẫn ngồi ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt ấm ức.Vô Hoa thở dài, bước đến, ôm nàng vào lòng, xoa xoa lưng nàng.Người trong ngực nức nở nói “Sau này… ta sẽ không làm vậy nữa… chàng đừng giận… đừng giận”.Hắn khẽ cười, cuối đầu viết trên tay nàng “Không giận nàng”, sau đó hôn nhẹ trán nàng, ôm nàng đi ngủ.Vô Hoa nhìn Tử Linh ngồi trên ghế, chăm chú may áo cho hắn, tuy mũi khâu có chút vụng về, nhưng hắn lại thấy vô cùng đẹp, đó là tâm ý của nàng, là nàng vì hắn mà cố gắng học.Đôi lúc, nàng ngẩn đầu nhìn hắn, bên môi là nụ cười rạng rỡ.Hóa ra, hạnh phúc có đôi khi lại đơn giản như vậy. Cùng nàng hái thảo dược, cùng nàng ra chợ, cùng nàng nấu ăn, nghe nàng huyên thuyên về những chuyện nhỏ nhặt, cùng nàng ăn cơm, ôm nàng đi ngủ.Chỉ cần, cùng nàng. Lúc trước, hắn còn có chút tức giận vì bộ dạng kiếp này của chính mình, vừa bị hủy dung, vừa bị câm. Cho đến khi gặp nàng, nàng không ngại hắn xấu, không ngại hắn không nói được, còn muốn ở bên hắn cả đời.Nàng nói “Ở bên nhau cả đời, ta không rời chàng, chàng cũng không đươc rời bỏ ta”.Khi đó, hắn mỉm cười, viết trên bàn tay nàng “Như ý nàng".