Thế nào là đúng? Thế nào là sai? Yêu người nào là đúng? Còn yêu người nào là sai? Chỉ muốn yêu một người, bằng tấc cả những gì mình có. Không nuối tiếc, không hối hận. Có mấy ai làm được? Năm xưa Dạ Thần, vị thần thượng cổ rơi vào lưới tình với Tử Dao tiên tử, thời ấy tiên giới không cho phép thần tiên mang tư tình, Tử Dao tiên tử trốn xuống Nhân giới. Dạ Thần tự mình phong bế ngàn năm, qua một ngàn năm sau, tiên giới cũng phá bỏ luật ấy, cho phép thần tiên kết hôn, sinh con. Dạ Thần mới xuống Nhân giới tìm Tử Dao, chỉ là Dạ Thần không biết, trong một ngàn năm người tự phong bế ấy, Tử Dao có trở về tìm người, ở cửa Nam Thiên Môn, bị thiên binh thiên tướng vây bắt, cuối cùng phải bỏ mạng. Dạ Thần đứng ở cửa Nam Thiên Môn suốt bảy ngày, cảm nhận từng chút một đau đớn cắn nát trái tim mình. Sau đó họa yêu thú làm chấn động tam giới, Dạ Thần dùng linh lực phong ấn, sau khi thần quang xuất hiện đại diện cho việc một vị thần quy thiên. Dạ Thần cũng từ đó biến mất. Không còn vị thần thượng…
Quyển 1 - Chương 8
Đào Hoa Bất TậnTác giả: Bối TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThế nào là đúng? Thế nào là sai? Yêu người nào là đúng? Còn yêu người nào là sai? Chỉ muốn yêu một người, bằng tấc cả những gì mình có. Không nuối tiếc, không hối hận. Có mấy ai làm được? Năm xưa Dạ Thần, vị thần thượng cổ rơi vào lưới tình với Tử Dao tiên tử, thời ấy tiên giới không cho phép thần tiên mang tư tình, Tử Dao tiên tử trốn xuống Nhân giới. Dạ Thần tự mình phong bế ngàn năm, qua một ngàn năm sau, tiên giới cũng phá bỏ luật ấy, cho phép thần tiên kết hôn, sinh con. Dạ Thần mới xuống Nhân giới tìm Tử Dao, chỉ là Dạ Thần không biết, trong một ngàn năm người tự phong bế ấy, Tử Dao có trở về tìm người, ở cửa Nam Thiên Môn, bị thiên binh thiên tướng vây bắt, cuối cùng phải bỏ mạng. Dạ Thần đứng ở cửa Nam Thiên Môn suốt bảy ngày, cảm nhận từng chút một đau đớn cắn nát trái tim mình. Sau đó họa yêu thú làm chấn động tam giới, Dạ Thần dùng linh lực phong ấn, sau khi thần quang xuất hiện đại diện cho việc một vị thần quy thiên. Dạ Thần cũng từ đó biến mất. Không còn vị thần thượng… Tố Khê trở về Châu Ly Điện. Sau đó, nàng tự phong ấn ký ức của chính mình.Đã có thể bình yên đi ngủ rồi.Vẫn là Tố Khê tiên tử trước đây. Tiếp tục làm một tiên nhân an nhàn, bình thản.Tố Khê ngủ dậy. Vươn vai một cái. Đi ra trước sân.Ánh mắt khẽ lướt qua cây hoa lan, nhíu mày một lúc. Ngự mây đến điện của Ti Mệnh. Ồ, nàng có chút buồn chán, tìm Ti Mệnh nói chuyện.Ti Mệnh nhìn người đến, nàng khẽ cười “Tố Khê tiên tử lại đến tìm ta à?”.Tố Khê nhíu mày “Ta đã từng tới tìm ngài rồi sao?”.Ti Mệnh khẽ nhướng mày, nụ cười như có như không “Vậy Tố Khê đến tìm ta là có chuyện gì sao?”.Tử Hoa cũng không tò mò lắm, vốn dĩ trí nhớ nàng rất tốt, có chuyện nên nhớ sẽ nhớ, chuyện không cần nhớ cũng không nhớ. “Sắp tới Tử Hoa lịch kiếp, vẫn là nhờ Ti Mệnh chấp bút nương tay”.Ti Mệnh bật cười ha ha, nàng v**t v* lọn tóc, bộ dáng yểu điệu “Tiên Tử quá lời, ta nào dám quá tay với tiên tử, chỉ là số kiếp mỗi người, cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào Ti Mệnh đâu”.“Không biêt Ti Mệnh đã viết nạn kiếp của ta như thế nào?”.Ti Mệnh kéo khóe môi, đuôi mắt lấp lánh ý cười.“Chỉ e là số kiếp của tiên tử, trời đã sắp đặt rồi”.Tố Khê ngây người, số kiếp của nàng, làm sao đã là ý trời?.Ti Mệnh lại nói “hazzz, Ti Mệnh không biết nhiều lắm, nhưng trong sinh mệnh của tiên tử, lần xuống phàm kia khiến mệnh kiếp thay đổi. Không thể sửa mệnh, sẽ nghịch thiên. Còn về sau thì chính là ý trời”.Tố Khê có chút mờ mịt rời khỏi điện của Ti Mệnh.Làm sao lại là ý trời. Nàng chỉ là một tiên tử mà thôi.Ma Giới mấy ngày gần đây trở nên hỗn loạn. Ma Quân từ tiên giới trở về, liền cho người dựng một nơi, gọi là Tương Tư điện. Còn sai mấy tiểu ma binh đem hoa cỏ trên trần gian về trồng trong sân. Ma Giới âm khí quá nhiều, âm u không có ánh sáng, hoa cỏ đem về chưa được một ngày đều héo úa mà chết.Vô Hoa ngồi chống tay nghĩ mấy ngày trời, cuối cùng hắn bay một mạch đến Long Hải, mượn Xá Linh Châu về đặt ở nóc điện, sau đó thi triển một kết giới lớn bao quanh điện cản lại ánh sáng. Lại dùng công lực, liên tục phủ đầy bên trong kết giới, nuôi sống hoa cỏ, hắn còn trồng thêm mấy cây hoa lan trước sân. Một màn tươi đẹp như thế, nuốt hết gần năm trăm năm công lực của hắn.Một lúc sử dụng quá nhiều, khiến dạ dày hắn có chút không chịu được mà thổ huyết. Chỉ là, hắn dùng tay áo đen lau khóe miệng, trên bạc môi lạnh lẽo lại nở nụ cười ngây ngốc.Bởi vì thế, hơn mấy vạn năm qua, Ma Giới có một nơi có ánh sáng, thực vật có thể sống được, hoa cỏ tốt tươi, cảnh vật sinh đẹp, thanh bình, đó là Tương Tư điện.Tố Khê xuống âm phủ, đi qua cầu Nại Hà, bất chợt đôi chân dừng lại, có giọng nói mơ hồ lướt qua, nàng nghe không rõ. Lúc uống chén canh mạnh bà, còn luyến tiếc nhìn về tảng đá tam sinh một cái mới rời đi.Vô Hoa ngồi trong Trường Điện, xử lý một số công vụ cùng mấy vị trưởng lão, bên ngoài có người chạy vào, tiếng đến nói nhỏ bên tai hắn. Chỉ thấy khóe mắt hắn ngưng động. Một khắc sau liền đứng dậy rời đi.Độc Tâm trưởng lão vội vã nói “Ma Quân, ngài đi đâu vậy? Chuyện chọn hậu?”.Vô Hoa phất tay một cái, bóng dáng đã biến mất, chỉ còn lại giọng nói “Tìm Vương Hậu của các người”.Khóe miệng mấy trưởng lão giật giật. Không nói nên lời.Vô Hoa đi qua cầu Nại Hà, hắn nhìn chén canh mạnh bà, lại nhướng mày nhìn Mạnh Bà đang đứng nói “lát nữa, khi nào Tố Khê tiên tử đến, đổi cái khác lớn gấp đôi”.Bờ vai Mạnh Bà run run suýt nữa đánh rơi cả bát canh.Mạnh Bà đưa lên một cái bát lớn hơn cái bình thường một chút “Cái này được không?”.
Tố Khê trở về Châu Ly Điện. Sau đó, nàng tự phong ấn ký ức của chính mình.
Đã có thể bình yên đi ngủ rồi.
Vẫn là Tố Khê tiên tử trước đây. Tiếp tục làm một tiên nhân an nhàn, bình thản.
Tố Khê ngủ dậy. Vươn vai một cái. Đi ra trước sân.
Ánh mắt khẽ lướt qua cây hoa lan, nhíu mày một lúc. Ngự mây đến điện của Ti Mệnh.
Ồ, nàng có chút buồn chán, tìm Ti Mệnh nói chuyện.
Ti Mệnh nhìn người đến, nàng khẽ cười “Tố Khê tiên tử lại đến tìm ta à?”.
Tố Khê nhíu mày “Ta đã từng tới tìm ngài rồi sao?”.
Ti Mệnh khẽ nhướng mày, nụ cười như có như không “Vậy Tố Khê đến tìm ta là có chuyện gì sao?”.
Tử Hoa cũng không tò mò lắm, vốn dĩ trí nhớ nàng rất tốt, có chuyện nên nhớ sẽ nhớ, chuyện không cần nhớ cũng không nhớ.
“Sắp tới Tử Hoa lịch kiếp, vẫn là nhờ Ti Mệnh chấp bút nương tay”.
Ti Mệnh bật cười ha ha, nàng v**t v* lọn tóc, bộ dáng yểu điệu “Tiên Tử quá lời, ta nào dám quá tay với tiên tử, chỉ là số kiếp mỗi người, cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào Ti Mệnh đâu”.
“Không biêt Ti Mệnh đã viết nạn kiếp của ta như thế nào?”.
Ti Mệnh kéo khóe môi, đuôi mắt lấp lánh ý cười.
“Chỉ e là số kiếp của tiên tử, trời đã sắp đặt rồi”.
Tố Khê ngây người, số kiếp của nàng, làm sao đã là ý trời?.
Ti Mệnh lại nói “hazzz, Ti Mệnh không biết nhiều lắm, nhưng trong sinh mệnh của tiên tử, lần xuống phàm kia khiến mệnh kiếp thay đổi. Không thể sửa mệnh, sẽ nghịch thiên. Còn về sau thì chính là ý trời”.
Tố Khê có chút mờ mịt rời khỏi điện của Ti Mệnh.
Làm sao lại là ý trời. Nàng chỉ là một tiên tử mà thôi.
Ma Giới mấy ngày gần đây trở nên hỗn loạn. Ma Quân từ tiên giới trở về, liền cho người dựng một nơi, gọi là Tương Tư điện.
Còn sai mấy tiểu ma binh đem hoa cỏ trên trần gian về trồng trong sân.
Ma Giới âm khí quá nhiều, âm u không có ánh sáng, hoa cỏ đem về chưa được một ngày đều héo úa mà chết.
Vô Hoa ngồi chống tay nghĩ mấy ngày trời, cuối cùng hắn bay một mạch đến Long Hải, mượn Xá Linh Châu về đặt ở nóc điện, sau đó thi triển một kết giới lớn bao quanh điện cản lại ánh sáng. Lại dùng công lực, liên tục phủ đầy bên trong kết giới, nuôi sống hoa cỏ, hắn còn trồng thêm mấy cây hoa lan trước sân.
Một màn tươi đẹp như thế, nuốt hết gần năm trăm năm công lực của hắn.
Một lúc sử dụng quá nhiều, khiến dạ dày hắn có chút không chịu được mà thổ huyết. Chỉ là, hắn dùng tay áo đen lau khóe miệng, trên bạc môi lạnh lẽo lại nở nụ cười ngây ngốc.
Bởi vì thế, hơn mấy vạn năm qua, Ma Giới có một nơi có ánh sáng, thực vật có thể sống được, hoa cỏ tốt tươi, cảnh vật sinh đẹp, thanh bình, đó là Tương Tư điện.
Tố Khê xuống âm phủ, đi qua cầu Nại Hà, bất chợt đôi chân dừng lại, có giọng nói mơ hồ lướt qua, nàng nghe không rõ. Lúc uống chén canh mạnh bà, còn luyến tiếc nhìn về tảng đá tam sinh một cái mới rời đi.
Vô Hoa ngồi trong Trường Điện, xử lý một số công vụ cùng mấy vị trưởng lão, bên ngoài có người chạy vào, tiếng đến nói nhỏ bên tai hắn.
Chỉ thấy khóe mắt hắn ngưng động. Một khắc sau liền đứng dậy rời đi.
Độc Tâm trưởng lão vội vã nói “Ma Quân, ngài đi đâu vậy? Chuyện chọn hậu?”.
Vô Hoa phất tay một cái, bóng dáng đã biến mất, chỉ còn lại giọng nói “Tìm Vương Hậu của các người”.
Khóe miệng mấy trưởng lão giật giật. Không nói nên lời.
Vô Hoa đi qua cầu Nại Hà, hắn nhìn chén canh mạnh bà, lại nhướng mày nhìn Mạnh Bà đang đứng nói “lát nữa, khi nào Tố Khê tiên tử đến, đổi cái khác lớn gấp đôi”.
Bờ vai Mạnh Bà run run suýt nữa đánh rơi cả bát canh.
Mạnh Bà đưa lên một cái bát lớn hơn cái bình thường một chút “Cái này được không?”.
Đào Hoa Bất TậnTác giả: Bối TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhThế nào là đúng? Thế nào là sai? Yêu người nào là đúng? Còn yêu người nào là sai? Chỉ muốn yêu một người, bằng tấc cả những gì mình có. Không nuối tiếc, không hối hận. Có mấy ai làm được? Năm xưa Dạ Thần, vị thần thượng cổ rơi vào lưới tình với Tử Dao tiên tử, thời ấy tiên giới không cho phép thần tiên mang tư tình, Tử Dao tiên tử trốn xuống Nhân giới. Dạ Thần tự mình phong bế ngàn năm, qua một ngàn năm sau, tiên giới cũng phá bỏ luật ấy, cho phép thần tiên kết hôn, sinh con. Dạ Thần mới xuống Nhân giới tìm Tử Dao, chỉ là Dạ Thần không biết, trong một ngàn năm người tự phong bế ấy, Tử Dao có trở về tìm người, ở cửa Nam Thiên Môn, bị thiên binh thiên tướng vây bắt, cuối cùng phải bỏ mạng. Dạ Thần đứng ở cửa Nam Thiên Môn suốt bảy ngày, cảm nhận từng chút một đau đớn cắn nát trái tim mình. Sau đó họa yêu thú làm chấn động tam giới, Dạ Thần dùng linh lực phong ấn, sau khi thần quang xuất hiện đại diện cho việc một vị thần quy thiên. Dạ Thần cũng từ đó biến mất. Không còn vị thần thượng… Tố Khê trở về Châu Ly Điện. Sau đó, nàng tự phong ấn ký ức của chính mình.Đã có thể bình yên đi ngủ rồi.Vẫn là Tố Khê tiên tử trước đây. Tiếp tục làm một tiên nhân an nhàn, bình thản.Tố Khê ngủ dậy. Vươn vai một cái. Đi ra trước sân.Ánh mắt khẽ lướt qua cây hoa lan, nhíu mày một lúc. Ngự mây đến điện của Ti Mệnh. Ồ, nàng có chút buồn chán, tìm Ti Mệnh nói chuyện.Ti Mệnh nhìn người đến, nàng khẽ cười “Tố Khê tiên tử lại đến tìm ta à?”.Tố Khê nhíu mày “Ta đã từng tới tìm ngài rồi sao?”.Ti Mệnh khẽ nhướng mày, nụ cười như có như không “Vậy Tố Khê đến tìm ta là có chuyện gì sao?”.Tử Hoa cũng không tò mò lắm, vốn dĩ trí nhớ nàng rất tốt, có chuyện nên nhớ sẽ nhớ, chuyện không cần nhớ cũng không nhớ. “Sắp tới Tử Hoa lịch kiếp, vẫn là nhờ Ti Mệnh chấp bút nương tay”.Ti Mệnh bật cười ha ha, nàng v**t v* lọn tóc, bộ dáng yểu điệu “Tiên Tử quá lời, ta nào dám quá tay với tiên tử, chỉ là số kiếp mỗi người, cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào Ti Mệnh đâu”.“Không biêt Ti Mệnh đã viết nạn kiếp của ta như thế nào?”.Ti Mệnh kéo khóe môi, đuôi mắt lấp lánh ý cười.“Chỉ e là số kiếp của tiên tử, trời đã sắp đặt rồi”.Tố Khê ngây người, số kiếp của nàng, làm sao đã là ý trời?.Ti Mệnh lại nói “hazzz, Ti Mệnh không biết nhiều lắm, nhưng trong sinh mệnh của tiên tử, lần xuống phàm kia khiến mệnh kiếp thay đổi. Không thể sửa mệnh, sẽ nghịch thiên. Còn về sau thì chính là ý trời”.Tố Khê có chút mờ mịt rời khỏi điện của Ti Mệnh.Làm sao lại là ý trời. Nàng chỉ là một tiên tử mà thôi.Ma Giới mấy ngày gần đây trở nên hỗn loạn. Ma Quân từ tiên giới trở về, liền cho người dựng một nơi, gọi là Tương Tư điện. Còn sai mấy tiểu ma binh đem hoa cỏ trên trần gian về trồng trong sân. Ma Giới âm khí quá nhiều, âm u không có ánh sáng, hoa cỏ đem về chưa được một ngày đều héo úa mà chết.Vô Hoa ngồi chống tay nghĩ mấy ngày trời, cuối cùng hắn bay một mạch đến Long Hải, mượn Xá Linh Châu về đặt ở nóc điện, sau đó thi triển một kết giới lớn bao quanh điện cản lại ánh sáng. Lại dùng công lực, liên tục phủ đầy bên trong kết giới, nuôi sống hoa cỏ, hắn còn trồng thêm mấy cây hoa lan trước sân. Một màn tươi đẹp như thế, nuốt hết gần năm trăm năm công lực của hắn.Một lúc sử dụng quá nhiều, khiến dạ dày hắn có chút không chịu được mà thổ huyết. Chỉ là, hắn dùng tay áo đen lau khóe miệng, trên bạc môi lạnh lẽo lại nở nụ cười ngây ngốc.Bởi vì thế, hơn mấy vạn năm qua, Ma Giới có một nơi có ánh sáng, thực vật có thể sống được, hoa cỏ tốt tươi, cảnh vật sinh đẹp, thanh bình, đó là Tương Tư điện.Tố Khê xuống âm phủ, đi qua cầu Nại Hà, bất chợt đôi chân dừng lại, có giọng nói mơ hồ lướt qua, nàng nghe không rõ. Lúc uống chén canh mạnh bà, còn luyến tiếc nhìn về tảng đá tam sinh một cái mới rời đi.Vô Hoa ngồi trong Trường Điện, xử lý một số công vụ cùng mấy vị trưởng lão, bên ngoài có người chạy vào, tiếng đến nói nhỏ bên tai hắn. Chỉ thấy khóe mắt hắn ngưng động. Một khắc sau liền đứng dậy rời đi.Độc Tâm trưởng lão vội vã nói “Ma Quân, ngài đi đâu vậy? Chuyện chọn hậu?”.Vô Hoa phất tay một cái, bóng dáng đã biến mất, chỉ còn lại giọng nói “Tìm Vương Hậu của các người”.Khóe miệng mấy trưởng lão giật giật. Không nói nên lời.Vô Hoa đi qua cầu Nại Hà, hắn nhìn chén canh mạnh bà, lại nhướng mày nhìn Mạnh Bà đang đứng nói “lát nữa, khi nào Tố Khê tiên tử đến, đổi cái khác lớn gấp đôi”.Bờ vai Mạnh Bà run run suýt nữa đánh rơi cả bát canh.Mạnh Bà đưa lên một cái bát lớn hơn cái bình thường một chút “Cái này được không?”.