-Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!…. Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời. Nhìn lại cái xác cháy đen,ta ngậm ngùi,mới chỉ có 18 tuổi mà ta đã phải lìa cõi đời rồi,ông trời thật là quá bất công. -Đi theo ta nào cô gái! Một bóng dáng đen xì xì như cái xác của ta tiến lại gần và giơ đôi tay ra để ta nắm lấy. Cả thân thể ta từ từ lơ lửng trên không,cảm giác nhẹ nhàng,không hề có trọng lượng. Ta thật sự là đã chết rồi! -Tôi phải theo ông đi đâu? -Đi đầu thai! Coi như ông trời còn thương ta,cho ta đầu thai lại làm người. Đang thở phào nhẹ nhõm thì từ xa,ta nhìn thấy 1 trận hắc phong cuộn tròn,giữa tâm là 1 lỗ đen sâu hun hút,nó càng ngày càng tới gần như muốn nuốt chửng lấy ta. -Chạy mau,ta đi nhầm đường tới lỗ đen! -Cái gì? Dẫn tôi đi đầu thai của ông đó hả? Ta đang định chạy ra xa thật nhanh nhưng quên mất là ta không có trọng lượng,Cái tên dẫn ta đi đầu thai đã vuột tay ta mà bỏ chạy trước. Thành ra ta đang lơ lửng mà…

Chương 4

Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương PhiTác giả: Quỷ Quỷ, Quỷ QuỷTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!…. Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời. Nhìn lại cái xác cháy đen,ta ngậm ngùi,mới chỉ có 18 tuổi mà ta đã phải lìa cõi đời rồi,ông trời thật là quá bất công. -Đi theo ta nào cô gái! Một bóng dáng đen xì xì như cái xác của ta tiến lại gần và giơ đôi tay ra để ta nắm lấy. Cả thân thể ta từ từ lơ lửng trên không,cảm giác nhẹ nhàng,không hề có trọng lượng. Ta thật sự là đã chết rồi! -Tôi phải theo ông đi đâu? -Đi đầu thai! Coi như ông trời còn thương ta,cho ta đầu thai lại làm người. Đang thở phào nhẹ nhõm thì từ xa,ta nhìn thấy 1 trận hắc phong cuộn tròn,giữa tâm là 1 lỗ đen sâu hun hút,nó càng ngày càng tới gần như muốn nuốt chửng lấy ta. -Chạy mau,ta đi nhầm đường tới lỗ đen! -Cái gì? Dẫn tôi đi đầu thai của ông đó hả? Ta đang định chạy ra xa thật nhanh nhưng quên mất là ta không có trọng lượng,Cái tên dẫn ta đi đầu thai đã vuột tay ta mà bỏ chạy trước. Thành ra ta đang lơ lửng mà… Khi ta tỉnh lại trời đã nhá nhem tối,ta tiếp tục hỏi Vân Đình những vấn đề còn đang thắc mắc.Ra Nam Ngự Yên Yên từ nhỏ là người sức khỏe yếu ớt lại sống nội tâm nên bị các vị tỷ tỷ ghét bỏ. Ta tuy là trẻ mồ côi nhưng từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất,thích đánh nhau với bọn con trai,không có việc gì mà ta không dám làm,trừ việc xấu! Nam Ngự Yên Yên ngươi yên tâm,ta đã vào thân xác của ngươi rồi thì ta quyết sẽ không để bị ức h**p. Còn 1 vấn đề nữa,Vân Đình bảo ta là 1 mỹ nhân như nhưng nhìn vào gương lại trông giống như xác chết là vì ta bị bệnh nặng,không ăn uống.-Yên nhi!Thanh âm trầm trầm cô lãng vang lên bên tai ta.Người mang giọng nói này tầm tuổi trung niên,tóc dài buộc cao,dáng vẻ phong trần hấp dẫn. Ai đây? Cha ta hay là đại ca? Không đúng,đại ca ta hình như mới 23 tuổi,người này nhìn thế nào cũng đã qua tứ tuần.-Con sao vậy? Không nhận ra ta ư?-Bẩm lão gia,Thái y nói tiểu thư đã mất trí nhớ!-Hắn có bẩm báo với ta rồi,ngươi lui ra ngoài đi!Người này là cha ta? Tể tướng Nam Phụng trong truyền thuyết đây ư? Thật nhìn không ra ông ta đã có 4 đứa con nha-Người là cha ta?-Yên nhi,phải gọi là phụ thân!-Phụ thân ơi! Ta bị mất trí nhớ rồi!-Đừng lo Yên nhi! Ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!-Hả?-Ta đã sai người điều tra,ra người hại con lại là Phiêu nhi và Y nhi.Con bị ức h**p từ bao giờ có nhớ không?-Từ khi Yên nhi còn nhỏ đã bị 2 muội muội ức h**p rồi!Ta thật sự bị cuốn hút bởi người mang giọng nói này,vừa trong trẻo như nước hồ thu lại vừa trầm bổng như nhịp điệu của dây đàn.Một thân bạch y tiếu sái tiến vào,dáng người thanh tú nhưng lại mang đầy khí phách của 1 bậc vương giả.Nếu ta đoán không lầm,đây chính là vị đại ca luôn bảo vệ ta trong truyền thuyết. 2 đại boss đều có mặt ở đây nha.-Phong nhi,việc ở triều đã xử lý xong chưa?-Chỉ còn 1 số viêc nhỏ nhặt,phụ thân không cần lo lắng!Người đó quả nhiên là đại ca của ta.Cuộc sống của ta sau này sung sướng hay cực khổ đều dựa vào 2 đại boss này nha. Tiền của ta đó! Chỗ dựa của ta đó!-Yên nhi,ta nghe Thái y vào triều bẩm báo rằng muội vừa tỉnh lại đã mất trí nhớ nên ta tới thăm! Có nhớ ra ta là ai không?-Người là đại ca của ta hả? Vân Đình có kể lại cho ta nghe ta có 1 đại ca và 2 tỷ tỷ!-Ừ,Yên nhi ngoan,muội mau nghỉ ngơi,ta có việc cần nói với phụ thấn! Mai ta lại đến thăm muội!Sau khi Vân Đình dìu ta nằm xuống thỳ 2 đại boss đã bước ra ngoài. Hây! Thôi kệ! Còn sống là may rồi,đánh 1 giấc rồi mọi việc tính sau!

Khi ta tỉnh lại trời đã nhá nhem tối,ta tiếp tục hỏi Vân Đình những vấn đề còn đang thắc mắc.Ra Nam Ngự Yên Yên từ nhỏ là người sức khỏe yếu ớt lại sống nội tâm nên bị các vị tỷ tỷ ghét bỏ. Ta tuy là trẻ mồ côi nhưng từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất,thích đánh nhau với bọn con trai,không có việc gì mà ta không dám làm,trừ việc xấu! Nam Ngự Yên Yên ngươi yên tâm,ta đã vào thân xác của ngươi rồi thì ta quyết sẽ không để bị ức h**p. Còn 1 vấn đề nữa,Vân Đình bảo ta là 1 mỹ nhân như nhưng nhìn vào gương lại trông giống như xác chết là vì ta bị bệnh nặng,không ăn uống.

-Yên nhi!

Thanh âm trầm trầm cô lãng vang lên bên tai ta.Người mang giọng nói này tầm tuổi trung niên,tóc dài buộc cao,dáng vẻ phong trần hấp dẫn. Ai đây? Cha ta hay là đại ca? Không đúng,đại ca ta hình như mới 23 tuổi,người này nhìn thế nào cũng đã qua tứ tuần.

-Con sao vậy? Không nhận ra ta ư?

-Bẩm lão gia,Thái y nói tiểu thư đã mất trí nhớ!

-Hắn có bẩm báo với ta rồi,ngươi lui ra ngoài đi!

Người này là cha ta? Tể tướng Nam Phụng trong truyền thuyết đây ư? Thật nhìn không ra ông ta đã có 4 đứa con nha

-Người là cha ta?

-Yên nhi,phải gọi là phụ thân!

-Phụ thân ơi! Ta bị mất trí nhớ rồi!

-Đừng lo Yên nhi! Ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!

-Hả?

-Ta đã sai người điều tra,ra người hại con lại là Phiêu nhi và Y nhi.Con bị ức h**p từ bao giờ có nhớ không?

-Từ khi Yên nhi còn nhỏ đã bị 2 muội muội ức h**p rồi!

Ta thật sự bị cuốn hút bởi người mang giọng nói này,vừa trong trẻo như nước hồ thu lại vừa trầm bổng như nhịp điệu của dây đàn.Một thân bạch y tiếu sái tiến vào,dáng người thanh tú nhưng lại mang đầy khí phách của 1 bậc vương giả.Nếu ta đoán không lầm,đây chính là vị đại ca luôn bảo vệ ta trong truyền thuyết. 2 đại boss đều có mặt ở đây nha.

-Phong nhi,việc ở triều đã xử lý xong chưa?

-Chỉ còn 1 số viêc nhỏ nhặt,phụ thân không cần lo lắng!

Người đó quả nhiên là đại ca của ta.Cuộc sống của ta sau này sung sướng hay cực khổ đều dựa vào 2 đại boss này nha. Tiền của ta đó! Chỗ dựa của ta đó!

-Yên nhi,ta nghe Thái y vào triều bẩm báo rằng muội vừa tỉnh lại đã mất trí nhớ nên ta tới thăm! Có nhớ ra ta là ai không?

-Người là đại ca của ta hả? Vân Đình có kể lại cho ta nghe ta có 1 đại ca và 2 tỷ tỷ!

-Ừ,Yên nhi ngoan,muội mau nghỉ ngơi,ta có việc cần nói với phụ thấn! Mai ta lại đến thăm muội!

Sau khi Vân Đình dìu ta nằm xuống thỳ 2 đại boss đã bước ra ngoài. Hây! Thôi kệ! Còn sống là may rồi,đánh 1 giấc rồi mọi việc tính sau!

Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương PhiTác giả: Quỷ Quỷ, Quỷ QuỷTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không-Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!…. Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời. Nhìn lại cái xác cháy đen,ta ngậm ngùi,mới chỉ có 18 tuổi mà ta đã phải lìa cõi đời rồi,ông trời thật là quá bất công. -Đi theo ta nào cô gái! Một bóng dáng đen xì xì như cái xác của ta tiến lại gần và giơ đôi tay ra để ta nắm lấy. Cả thân thể ta từ từ lơ lửng trên không,cảm giác nhẹ nhàng,không hề có trọng lượng. Ta thật sự là đã chết rồi! -Tôi phải theo ông đi đâu? -Đi đầu thai! Coi như ông trời còn thương ta,cho ta đầu thai lại làm người. Đang thở phào nhẹ nhõm thì từ xa,ta nhìn thấy 1 trận hắc phong cuộn tròn,giữa tâm là 1 lỗ đen sâu hun hút,nó càng ngày càng tới gần như muốn nuốt chửng lấy ta. -Chạy mau,ta đi nhầm đường tới lỗ đen! -Cái gì? Dẫn tôi đi đầu thai của ông đó hả? Ta đang định chạy ra xa thật nhanh nhưng quên mất là ta không có trọng lượng,Cái tên dẫn ta đi đầu thai đã vuột tay ta mà bỏ chạy trước. Thành ra ta đang lơ lửng mà… Khi ta tỉnh lại trời đã nhá nhem tối,ta tiếp tục hỏi Vân Đình những vấn đề còn đang thắc mắc.Ra Nam Ngự Yên Yên từ nhỏ là người sức khỏe yếu ớt lại sống nội tâm nên bị các vị tỷ tỷ ghét bỏ. Ta tuy là trẻ mồ côi nhưng từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất,thích đánh nhau với bọn con trai,không có việc gì mà ta không dám làm,trừ việc xấu! Nam Ngự Yên Yên ngươi yên tâm,ta đã vào thân xác của ngươi rồi thì ta quyết sẽ không để bị ức h**p. Còn 1 vấn đề nữa,Vân Đình bảo ta là 1 mỹ nhân như nhưng nhìn vào gương lại trông giống như xác chết là vì ta bị bệnh nặng,không ăn uống.-Yên nhi!Thanh âm trầm trầm cô lãng vang lên bên tai ta.Người mang giọng nói này tầm tuổi trung niên,tóc dài buộc cao,dáng vẻ phong trần hấp dẫn. Ai đây? Cha ta hay là đại ca? Không đúng,đại ca ta hình như mới 23 tuổi,người này nhìn thế nào cũng đã qua tứ tuần.-Con sao vậy? Không nhận ra ta ư?-Bẩm lão gia,Thái y nói tiểu thư đã mất trí nhớ!-Hắn có bẩm báo với ta rồi,ngươi lui ra ngoài đi!Người này là cha ta? Tể tướng Nam Phụng trong truyền thuyết đây ư? Thật nhìn không ra ông ta đã có 4 đứa con nha-Người là cha ta?-Yên nhi,phải gọi là phụ thân!-Phụ thân ơi! Ta bị mất trí nhớ rồi!-Đừng lo Yên nhi! Ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con!-Hả?-Ta đã sai người điều tra,ra người hại con lại là Phiêu nhi và Y nhi.Con bị ức h**p từ bao giờ có nhớ không?-Từ khi Yên nhi còn nhỏ đã bị 2 muội muội ức h**p rồi!Ta thật sự bị cuốn hút bởi người mang giọng nói này,vừa trong trẻo như nước hồ thu lại vừa trầm bổng như nhịp điệu của dây đàn.Một thân bạch y tiếu sái tiến vào,dáng người thanh tú nhưng lại mang đầy khí phách của 1 bậc vương giả.Nếu ta đoán không lầm,đây chính là vị đại ca luôn bảo vệ ta trong truyền thuyết. 2 đại boss đều có mặt ở đây nha.-Phong nhi,việc ở triều đã xử lý xong chưa?-Chỉ còn 1 số viêc nhỏ nhặt,phụ thân không cần lo lắng!Người đó quả nhiên là đại ca của ta.Cuộc sống của ta sau này sung sướng hay cực khổ đều dựa vào 2 đại boss này nha. Tiền của ta đó! Chỗ dựa của ta đó!-Yên nhi,ta nghe Thái y vào triều bẩm báo rằng muội vừa tỉnh lại đã mất trí nhớ nên ta tới thăm! Có nhớ ra ta là ai không?-Người là đại ca của ta hả? Vân Đình có kể lại cho ta nghe ta có 1 đại ca và 2 tỷ tỷ!-Ừ,Yên nhi ngoan,muội mau nghỉ ngơi,ta có việc cần nói với phụ thấn! Mai ta lại đến thăm muội!Sau khi Vân Đình dìu ta nằm xuống thỳ 2 đại boss đã bước ra ngoài. Hây! Thôi kệ! Còn sống là may rồi,đánh 1 giấc rồi mọi việc tính sau!

Chương 4